Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

Vài lời gửi Ngài đại sứ


Ngài Ted Osius thân mến !

Tôi vốn là một fan hâm mộ của Ngài bởi những việc Ngài đã làm kể từ khi bắt đầu nhiệm kỳ của mình tại Việt Nam. Nó cho thấy Ngài là một người vô cùng thân thiện và cởi mở. Thực lòng tôi không hề muốn viết những dòng này nhưng tôi nghĩ với tư cách là một công dân của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì tôi cần nói vài lời về bản thông cáo báo chí mới đây của Ngài.

Ngài Ted ! Cũng giống như nước Mỹ, Việt Nam là một quốc gia có chủ quyền, điều này chắc hẳn Ngài đã biết. Chủ quyền ở đây không chỉ là quyền toàn vẹn lãnh thổ mà còn là quyền độc lập, tự quyết trong các vấn đề của quốc gia. Chính phủ Việt Nam hiện tại là một chính phủ do nhân dân Việt Nam bầu ra và được quốc tế thừa nhận. Vì vậy chính quyền Việt Nam hiện tại có đủ quyền tự quyết để điều hành đất nước mà không phải chịu bất kỳ áp lực hay yêu sách nào từ nước ngoài. Chắc hẳn Ngài đã hiểu ý của tôi.

Quay lại bản thông cáo báo chí của Ngài, tôi rất cảm kích trước tấm lòng của Ngài, chắc hẳn Ngài đã rất quan tâm đến tình hình Việt Nam nên mới viết ra những dòng ấy. Tuy nhiên Ngài có thấy đòi hỏi của mình là hơi quá đáng không ? Ngài nghĩ sao nếu tôi hoặc chính phủ của tôi đề nghị chính phủ của Ngài bãi bỏ lệnh truy nã với Edward Snowden bởi người dân Mỹ có quyền được biết những việc làm sai trái của chính phủ mình. Chính phủ của Ngài có sẵn sàng điều tra những cáo buộc về tình hình vi phạm nhân quyền nghiêm trọng ở nhà tù Goantanamo ? Ngài có thấy phiền không khi tôi đề nghị Ngài và chính phủ của Ngài đưa ra những giải pháp hiệu quả nhằm chấm dứt ngay lập tức tình trạng phân biệt chủng tộc trên chính nước Mỹ ? Chắc Ngài đã biết mỗi năm có hàng nghìn người vô tội, mà chủ yếu là người da đen bị cảnh sát bắn chết. Điều này thật khó chấp nhận ở một quốc gia được coi là điển hình của “dân chủ - nhân quyền”.

Ngài Ted ! Cùng là một chiếc áo, người này mặc đẹp, không có nghĩa người khác mặc cũng đẹp. Tôi biết nước Mỹ là một hình mẫu “dân chủ - nhân quyền” tuy nhiên tôi cho rằng mô hình “dân chủ - nhân quyền” ấy không phù hợp với đất nước của chúng tôi. Hơn nữa bản thân nước Mỹ vẫn còn rất nhiều vấn đề liên quan đến “dân chủ - nhân quyền” cần phải giải quyết. Yêu cầu của Ngài thật khó chấp nhận, tôi không rõ Ngài định nghĩa thế nào là “nhà đấu tranh dân chủ” hay “những người đấu tranh ôn hòa” tuy nhiên pháp luật ở đất nước chúng tôi không có ngoại lệ. “Nhà dân chủ” hay “nhà đấu tranh” nếu vi phạm pháp luật thì đều bị xử lý. Đối với những công dân bình thường như tôi thì những “nhà đấu tranh” mà Ngài đang ca ngợi là những kẻ phá hoại. Tôi không nhìn thấy bất kỳ nỗ lực nào của họ nhằm đấu tranh cho tự do, dân chủ hay nhân quyền. Tôi chỉ nhìn thấy ở họ những kẻ phá hoại. Họ phá hoại điều gì ? Thưa Ngài, họ phá hoại cuộc sống bình yên mà cha ông tôi đã phải đánh đổi bằng xương máu. Tôi không rõ về các giá trị “dân chủ - nhân quyền” mà nước Mỹ ca ngợi, tôi chỉ hy vọng rằng những giá trị ấy không nằm ở những cuộc cách mạng màu, những cuộc bạo loạn lật đổ chế độ hiện hành để xây dựng lên một chế độ bù nhìn, tay sai cho ngoại bang.

Thực lòng tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ nhưng dường như Ngài và chính phủ của Ngài đã quên rằng các vị còn nợ Việt Nam nhiều lời xin lỗi. Nhắc để Ngài khỏi quên, chính phủ của Ngài đã từng dựng lên ở miền Nam Việt Nam một chế độ bù nhìn hòng chia cắt đất nước tôi. Quân đội của các Ngài đã rải xuống đất nước tôi hàng triệu tấn bom đạn, rất nhiều trong số đó vẫn đang nằm trong lòng đất và có thể cướp đi sinh mạng người dân đất nước tôi bất cứ lúc nào. Hàng triệu lít chất độc da cam mà các Ngài gọi là “chất diệt cỏ” vẫn còn để lại di chứng đau đớn trên nhiều thế hệ người Việt Nam, vậy mà đến giờ chính phủ của Ngài vẫn bảo vệ các công ty hóa chất ấy. Các Ngài nợ đất nước tôi một lời xin lỗi khi đã cáo buộc Việt Nam “xâm lược” Campuchia để bảo vệ chế độ diệt chủng man rợ Ponpot. Không chỉ nợ Việt Nam, chính phủ của Ngài còn nợ nhân dân Iraq ngàn lời xin lỗi vì đã ngụy tạo bằng chứng để đem bom đến hủy hoại đất nước của họ….. Và còn nhiều hơn thế nữa mà không cần tôi nhắc chắc Ngài cũng đã nhớ.

Ngài Ted ! Người dân Việt Nam rất thân thiện, cởi mở nhưng cũng rất công bằng. Chúng tôi chưa quên những gì nước Mỹ đã làm với Việt Nam và càng không quên những gì nước Mỹ đã làm với những quốc gia không tuân theo luật chơi của Mỹ. Chúng tôi không hy vọng sẽ trở thành một Lybia hay Ai Cập tiếp theo. Chúng tôi luôn chào đón người Mỹ nhưng có lẽ Ngài và chính phủ của Ngài nên giữ mô hình “dân chủ - nhân quyền” của mình lại để xài vì người Việt Nam chúng tôi cần hòa bình chứ không cần thứ đó.

Cuối cùng, tôi xin gửi tới Ngài lời chúc sức khỏe nhân dịp năm mới 2016, tôi hy vọng sẽ nhìn thấy những thiện chí của Ngài trong việc thúc đẩy quan hệ hợp tác giữa hai quốc gia trong năm tới. Chào Ngài.


Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Sự thật về nhà văn Nguyễn Văn Nghĩa qua lời kể của nhà đấu tranh Nguyễn Văn Tính

Chúng tôi tìm đến nhà ông Nguyễn Văn Tính – một “nhà đấu tranh” đã có thâm niên chống cộng hơn 50 năm. Giai đoạn năm 1964 – 1965, khi cả nước đang dồn sức người sức của cho cuộc chiến tranh đánh đuổi ngoại xâm, thống nhất đất nước thì ông Tính yên vị và an toàn tù với tội danh chống lại nhà nước dân chủ nhân dân. 3 lần ngồi tù đều vì tội chống phá nhà nước, hiện tại ở cái tuổi ngoài 70, ông Tính không còn nghĩ đến chuyện treo băng rôn khẩu hiệu trên cầu vượt Lai Cách như những năm 2008 nữa, sẽ không có bản tố cáo như trên mạng nếu như vợ chồng nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa không cạn tàu ráo máng, chơi xấu ông Tính để kiếm tiền. Cũng nhờ vậy mà chúng ta mới có thêm một góc nhìn về những người khoác áo đấu tranh.

Tiếp chúng tôi trong một ngôi nhà nhỏ ở thành phố Hải Phòng. Ông Tính vô cùng thân thiện và cởi mở. Suốt buổi nói chuyện, ông đã rất thẳng thắn chia sẻ những quan điểm của mình về nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa cũng như về phong trào đấu tranh của giới dân chủ ở Việt Nam. Mặc dù ông Nghĩa được ca ngợi là một nhà đấu tranh kiên định, sống hết lòng vì anh em bạn bè nhưng có vẻ như những điều ông Tính chia sẻ hoàn toàn ngược lại với những nhận xét ấy.
 Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa là một người bước chân vào phong trào chống cộng sau ông Tính hàng chục năm nhưng với bản tính khôn lỏi, ông Nghĩa đã gây dựng được hình ảnh cá nhân khá tốt đẹp trong mắt cộng đồng chống cộng hải ngoại. Lý giải cho việc này, ông Tính cho rằng ông Nghĩa rất gian manh, ông Nghĩa biết người hải ngoại rất cực đoan, vì vậy trong những bài viết của mình, ông Nghĩa sử dụng lối viết rất cực đoan và tục tĩu, rất được lòng cộng đồng chống cộng hải ngoại. Cộng với tài khua môi múa mép, ông Nghĩa tự quảng cáo mình là người chuyên “dẫn dắt” các nhà đấu tranh, từ đó số tiền từ hải ngoại gửi về chảy thẳng vào túi ông Nghĩa.
Với mối quan hệ thân thiết suốt một thời gian dài, không có gì lạ khi ông Tính biết quá rõ chuyện nhà ông Nghĩa. Từ việc vợ chồng nhà văn này nợ nần hơn 50tr VND. Nhưng rồi từ khi làn gió đấu tranh thổi đến, vợ chồng ông Nghĩa không những trả hết nợ mà còn “đầy tiền vàng trong tủ”. Bản thân ông Tính đã nhiều lần làm chứng dối để ông Nghĩa lấy tiền từ ông Thanh Giang. 1000 USD đổi được 17tr VND (năm 2008) nhưng cuối cùng ông Tính chỉ nhận được 100.000đ, số tiền còn lại vợ chồng ông Nghĩa dùng để mua xe máy. Ngoài ra ông Tính còn tiết lộ thêm rằng nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa không chỉ ăn chặn của đồng đội mà còn hèn hạ đến mức ăn quỵt cả tiền xe ôm.
Từ những chia sẻ của ông Tính, ta đã có thêm một góc nhìn về những kẻ khoác áo đấu tranh. Hóa ra những “dân oan” đang giương khẩu hiệu, kêu nghèo, kể khổ ngoài kia là những con nghiện được thuê với giá 400.000đ. Hóa ra có những kẻ khoác áo “dân chủ” chỉ để kiếm tiền. Hóa ra tình nghĩa anh em chỉ đáng giá vài triệu đồng. Ngẫm mà thấy xót xa cho những kiều bào nhẹ dạ cả tin, gửi những đồng tiền mồ hôi nước mắt về cho những kẻ khốn nạn ăn chơi đàn đúm.

4 năm đã qua, ở cái tuổi gần đất xa trời, đã không còn sức để đấu đá. Những chuyện này ông Tính tưởng như sẽ sống để bụng chết chôn theo nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Vợ chồng ông Nghĩa không ngừng tấn công, vu khống ông Tính để làm tiền với cộng đồng chống cộng hải ngoại, buộc ông Tính phải công khai tất cả để bảo vệ chút danh dự tàn. Chút tình nghĩa anh em đồng chí cuối cùng cũng tan tành theo những đồng tiền được gửi về từ hải ngoại.


Rời nhà ông Tính, chúng tôi tìm đến nhà của vợ chồng nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa ở cách đó không xa. Đúng như ông Tính nói, ngôi nhà của ông Nghĩa đang được “lên tầng 2”. Một chiếc máy photocopy ở giữa nhà có vẻ như là kế sinh nhai của vợ chồng nhà văn. Ban đầu ông Nghĩa đồng ý nói chuyện với chúng tôi, tuy nhiên khi nhắc đến ông Tính, ông Nghĩa bất ngờ thay đổi thay đổi. Trước những câu hỏi của chúng tôi về việc những điều ông Tính viết là thật hay giả, ông Nghĩa trước sau chỉ nói “Tôi và ông Tính từ lâu rồi không còn liên lạc”. Không rõ là ông Nghĩa chưa từng đọc những điều ông Tính viết hay ông Nghĩa không dám phủ nhận những điều ấy. Nhìn thái độ thiếu tự nhiên của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa thì có lẽ những điều ông Tính viết hoàn toàn là sự thật. Xem ra lại có thêm một nhà dân chủ làm “kinh tế” từ những phong trào đấu tranh. 

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Dân chủ hay dâm chủ ?



Ngô Nhật Đăng chát sex, Đoan Trang lộ ảnh nóng.

Dũng Aduku giao cấu với trẻ vị thành niên.

Lã Việt Dũng (1 vợ 3 con) bị bố đẻ và anh em họ hàng của hot girl Thu Trang (đã có người yêu ở nước ngoài) tẩm quất vì tội rủ nhau vào nhà nghỉ “họp chi bộ”.

Huỳnh Thục Vy ngủ với cố đạo.

Mai Xuân Dũng tằng tịu với Phan Cẩm Hường dù cô này kém con gái mình tới 6 tuổi.

Phan Văn Phong (đã có vợ con) sống cảnh già nhân ngãi, non vợ chồng với Trần Thị Nga và có 2 con chung.

Bùi Thị Minh Hằng với 3 đứa con mang họ của 3 người đàn ông khác nhau.

Những đứa con không cha của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Hoàng Vi,…

Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Lân Thắng bị bắt cũng chỉ vì gái.  
-------------------------------------------------------------------
Đây là những lực lượng được coi là tiên phong “vì một nền dân chủ mới” ở Việt Nam - những con người lúc nào cũng tự vỗ ngực tự nhận mình là người "yêu nước", dấn thân đấu tranh cho “tự do - dân chủ - nhân quyền”. Nhưng có vẻ như họ đang xây dựng một băng đảng “dâm chủ” hơn là “dân chủ”, góp phần làm tha hóa xã hội Việt Nam.

Nhiều người nói rằng không nên quan tâm đến chuyện cá nhân của người ta. Đúng vậy. Sẽ chẳng có ai quan tâm đến chuyện anh ả ngủ với nhau nếu như họ không ngày ngày lên facebook rao giảng đạo lý, dạy đời người khác phải yêu nước thế này, phải đấu tranh thế kia. Người ta có thể chấp nhận một người có quá khứ không tốt đẹp nhưng thật khó để đi theo một người có hiện tại không ra gì. Với những sai lầm trong quá khứ, người ta có thể nói “đấy là một thời lầm lỡ”. Nhưng không có gì để ngụy biện cho những sai lầm ở hiện tại, cho những người biết sai những vẫn cứ làm. Nếu là một người bình thường, sẽ chẳng ai quan tâm nhưng một khi đã là “người của công chúng” thì hãy quên cái gọi là “bí mật đời tư” đi. 

Thật ra thì bây giờ đã là thế kỷ 21, nhiều nhà đấu tranh dân chủ, nhà cấp tiến đã coi sex là bản năng, nhưng có vẻ như cái bản năng của họ quá lớn khiến cho phần “con” lớn hơn cả phần “người”. Thật khó để chấp nhận những con người ấy ngày ngày rao giảng, dạy đời người khác về đạo đức, về yêu nước, về dân chủ, nhân quyền. Bởi dù quan điểm có thoáng đến đâu đi chăng nữa thì chúng ta vẫn là người Việt Nam, văn hóa và truyền thống của dân tộc không có chỗ cho tự do tình dục. Các vị đều là những con người bình thường, không ai yêu cầu các vị phải sống như những vị thánh nhưng thiết nghĩ đối với những kẻ chuyên đi rao giảng đạo đức như các vị thì nên kiềm chế “bản năng” của mình một chút.




Bịt miệng “dân oan”


“Dân oan” – lực lượng xung kích trong các cuộc biểu tình, tụ tập đang bị phân hóa, mâu thuẫn sâu sắc bởi những hành vi ăn chặn tiền, gạo các nhà dzân chủ tự xưng. Trước kia có lão “nhà văn” Nguyễn Tường Thụy ở Hội bầu bí tương thân chỉ chi cho “dân oan” 200.000đ/người nhưng quyết toán thành 2.000.000đ. Hành vi ăn chặn của Thụy lão quá lộ liễu nên đã bị “đồng nghiệp” là vợ chồng nhà Nhân – Quyền tố cáo ngay sau đó. Nay có bà Đoàn Trương Vĩnh Phước – “ông bầu” mới của tập đoàn “dân oan”, bà Phước đã có kinh nghiệm rút ra được từ vụ việc của Thụy lão nên trình độ ăn chặn của bà cũng cao thâm hơn hẳn. Không lộ liễu, cũng không manh động như Thụy lão gia, bà Phước đã âm thầm làm giả danh sách “dân oan”, từ đó ăn chặn tiền, gạo từ những danh sách khống đó.

Sự việc kéo dài cũng đã khá lâu nhưng đi đêm lắm thì có ngày gặp ma. Là một “dân oan” có thâm niên, sư bà Thích Nữ Đàm Thoa đâu có dễ bị qua mặt đến vậy. Sau một thời gian âm thầm tập hợp bằng chứng, ngày 29/11/2015, sư Thoa chính thức tố cáo bà Đoàn Trương Vĩnh Phước, mọi hành vi, thủ đoạn ăn chặn của bà Phước đều được công khai trên facebook. Việc làm trên của Sư Thoa dường như đã trở thành sự kiện hot nhất trong những ngày cuối năm này, vì ngay sau đó giữa sư Thoa và bà Phước đã xảy ra hàng loạt những cuộc khẩu chiến, tố nhau ăn trộm, ăn chặn, bao nhiêu bí mật của làng dzân chủ cũng từ đó mà ra.

Ngay sau khi sư Thoa công khai “thủ đoạn” ăn chặn của bà Phước. Các nhà dzân chủ lớn bé vốn gắn bó với “dân oan” đã tích cực kêu gọi các bên “kiềm chế”, bình tĩnh hòa giải, coi việc ăn chặn của bà Phước chỉ là một “tai nạn nghề nghiệp” không có gì to tát và chỉ cần “rút kinh nghiệm”. Đồng thời kêu gọi Sư Thoa “bình tĩnh”, chờ “họp kín” các chủ chốt của “dân oan” cùng đại diện các nhóm xã hội dân sự để đưa ra thông báo chính thức. Vụ tố cáo của sư Thoa đã khiến các hội nhóm xã hội dân sự mượn danh “làm từ thiện” để kiếm lời trên những “dân oan” hiện nay như nhóm “Cứu lấy dân oan”, “Cứu trợ dân oan”, “Hội Bầu bí tương thân” vô cùng lo lắng… Âu cũng là điều dễ hiểu , bởi việc làm trên đã khiến các tổ chức, cá nhân lâu nay vẫn gửi tiền “từ thiện” cảm thấy thất vọng, nguồn tiền gửi về cũng ít hơn, điều này đã ảnh hưởng không nhỏ đến miếng cơm manh áo của các nhà dzân chủ này. Ngay khi sự việc xảy ra, các nhà dzân chủ nắm quỹ đã có nhiều phen đứng ngồi không yên, thực hiện hàng loạt các “biện pháp” để hạ nhiệt vụ này.

 Nhanh chân nhất là Hội Bầu Bí Tương Thân, hội này xưa nay vốn ít khi nhúng tay vào mấy việc “dân oan”, nhưng lần này, hội đã mạnh tay dốc hầu bao để chi cho Sư Thoa 3.000.000 đồng với lý do “Kính chúc sư cô sớm vượt qua khó khăn”. Đây có thể nói là việc làm vô cùng bất thường, bởi lẽ hội này được lập với mục đích để hỗ trợ “tù nhân lương tâm” và “dân oan có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn”, trong khi sư Thoa có vẻ như không giống với 2 đối tượng được ưu tiên kể trên. Như vậy việc bạo chi của Hội Bầu Bí Tương Thân lần này có thể tạm hiểu là để “xoa dịu” vụ việc.

Đồng thời, nhóm Cứu lấy dân oan của Mai Xuân Dũng và Phan Cẩm Hường cũng nhanh chóng xuống “hiện trường” để tham gia “hỗ trợ” cho bà con nhưng thực chất là lợi dụng việc này để hợp thức hóa số tiền đã ăn bớt. Theo như lời bà Gấm tối hôm Mai Dũng và Cẩm Hường đi phát gạo thì tổng số gạo quyết toán là 350kg nhưng thực chất chỉ có 50 người được nhận gạo, mỗi người 3kg, nghĩa là 3 người = 9kg, tuy nhiên khi đem gạo về cân lại thì tổng số gạo thực tế mà 3 người nhận được chỉ có 5,4 kg. Nước mắm mua loại 14.000/chai nhưng quyết chi 24.000đ/chai. Chính hành vi ăn chặn trắng trợn của cặp đôi già nhân ngãi non vợ chồng Mai Dũng – Cẩm Hường đã đẩy mâu thuẫn giữa “dân oan” với “dân chủ” lên đến đỉnh điểm.





Xem ra kịch hay vẫn còn ở phía trước !

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

“Dân chủ” ăn chặn của “dân oan”


Hiện nay đội ngũ “dân oan” được coi là xương sống của làng “dân chủ” Việt Nam, là lực lượng “nòng cốt” trong các cuộc biểu tình, tưởng niệm, tụ tập gây rối. Trong số những “dân oan” có thâm niên hiện đang hoạt động ở Hà Nội, có người oan thật, nhưng cũng có không ít kẻ oan Thị Mầu. Mỗi người một hoàn cảnh, một câu chuyện nhưng tựu chung lại những “dân oan” này đều ở trong hoàn cảnh không nhà cửa, phải tá túc ngoài công viên, vườn hoa, sống dựa vào sự giúp đỡ của cộng đồng chống cộng hải ngoại. Tuy nhiên vì không có trình độ, không có điều kiện tiếp cận với công nghệ nên số tiền từ hải ngoại gửi về hỗ trợ “dân oan” đều phải thông qua các ông bầu dzân chủ. Những ông bầu điều hành các tập đoàn “dân oan” cho rằng “dân oan” là đối tượng ít chữ, dễ lừa nên đã công khai ăn chặn phần lớn số tiền hỗ trợ. Điều này những “dân oan” đã biết từ lâu nhưng không dám lên tiếng vì nghĩ rằng “có ít còn hơn không có gì”. Tuy nhiên mọi thứ đều có giới hạn của nó, khi mà các ông bầu dzân chủ này nhẫn tâm ăn chặn từ hạt gạo đến chai nước mắm thì bà Nguyễn Thị Gấm – một dân oan có thâm niên đã quyết định làm đơn tố cáo các “ông bầu”.

2 lá đơn được viết đúng vào ngày Quốc tế Nhân quyền của bà Nguyễn Thị Gấm dài hơn 20 trang đã vạch rõ những chiêu trò lợi dụng, kích động dân khiếu kiện đi theo con đường “đấu tranh” của những nhà dzân chủ chuyên chăn dắt dân oan. Lá đơn thứ nhất tố cáo Đỗ Thị Ngọc Nguyên và Đoàn Trương Vĩnh Phước -  dân oan khiếu kiện tỉnh Đồng Nai là người giúp đỡ nhóm cứu lấy dân oan, đứng ra lập danh sách, phân phát lương thực, chăn áo của các nhà tài trợ để phát cho bà con dân oan khiếu kiện. Nhưng 2 đối tượng này đã nhiều lần ăn chặn gạo và những đồ vật khác của bà con dân oan nhằm vụ lợi cá nhân. Lá đơn thứ hai vạch trần bản chất của một dân khiếu kiện đã thành “tinh” là bà Trần Thị Hài – thành viên Hội Phụ nữ nhân quyền với mưu đồ thao túng dân khiếu kiện chỉ nghe theo “lệnh” của này.

2 lá đơn tố cáo của bà Gấm đã cho thấy những kẻ cầm đầu các hội nhóm dzân chủ đã và đang bảo kê, sử dụng lực lượng “dân oan” như một công cụ để kiếm tiền từ cộng đồng chống cộng hải ngoại. Nói cách khác thì những nhà dzân chủ của chúng ta chính là những ông bầu chuyên chăn dăn dân oan, khai thác những người dân khiếu kiện này trong các sự kiện biểu tình, tụ tập để moi tiền từ những quỹ đầu tư “cách mạng đường phố” cho Việt Nam của các tổ chức nước ngoài. Không chỉ vậy, trong đơn tố cáo của mình, bà Gấm đã chỉ ra rằng giữa các hội nhóm mang danh “xã hội dân sự” luôn tồn tại những cuộc chiến ngầm nhằm tranh giành những người dân khiếu kiện hiếm hoi, biến họ thành con tốt thí để “lên án thực trạng dân chủ nhân quyền ở Việt Nam”; lợi dụng bức xúc của dân khiếu kiện để kích động tư tưởng cực đoan, cổ xúy những hành vi vi phạm pháp luật.

Trước những tố cáo của bà Nguyễn Thị Gấm, làng dzân chủ tuy có xôn xao những không bất ngờ bởi lẽ ăn chặn đã là chuyện quá bình thường. Không rõ hồi kết của câu chuyện này sẽ ra sao nhưng rất nhiều người đã khuyên bà Gấm nên ngậm miệng vì đại cục như Nguyễn Vũ Bình “Sư cô và bà Gấm nên dừng lại, những việc tiêu cực trong dân oan có thể có, có thể đúng như các vị nói. Nhưng các vị nên hiểu là, những chuyện đó có thể bỏ qua, nó không đáng là gì so với việc bùng phát mâu thuẫn trong dân oan. Còn các vị cứ nhất định làm rõ trắng đen, các vị xem lại mình xem có cái gì người khác có thể tấn công không, nếu có thì người ta có để yên không, và nếu cứ chiến đấu thì tình hình sẽ đi tới đâu ???”

Xem thêm tại:








Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Dân chủ - nhân quyền không nhất thiết gắn với dân trí.



Đây là câu nói của ông Christoph Strässer – người mà theo như lời giới thiệu của cô Đoan Trang (một thành viên chưa công khai của tổ chức khủng bố Việt Tân) thì là một “quan chức cấp cao về nhân quyền trong chính phủ Đức” và theo như lời ông tự giới thiệu thì ông “phụ trách mảng nhân quyền ở các nước bên ngoài chứ không phải ở nước Đức” !?!

Dân chủ - nhân quyền không nhất thiết gắn với dân trí. Câu nói này quá đúng với giới đấu tranh ở Việt Nam khi mà làng “dân chủ” chỉ là nơi tập hợp của những thành phần bất hảo. Một số ít hiếm hoi có học thức nhưng lại mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh, quá tự tin vào mớ kiến thức của mình, tự cho rằng với danh xưng "tiến sĩ”, "phóng viên", "kiến trúc sư".... thì có thể ngồi lên đầu thiên hạ. Số còn lại, người lớn thì đầu trộm đuôi cướp, vào tù như cơm bữa: không ăn cắp thì cũng buôn ma túy. Đàn ông thì lăng nhăng, đàn bà thì lang chạ. Trẻ con thì được khuyến khích không cần đến trường để học kiến thức mà thay vào đó là theo các bà, các mẹ lê la đầu đường xó chợ để học làm "dân oan".

Tại sao “dân chủ” phải gắn liền với “dân trí” ? Vì chỉ khi nào có nhận thức, có kiến thức thì người ta mới hiểu “dân chủ” là cái gì. Dân trí càng cao thì tư duy độc lập càng phát triển, dân trí càng cao thì những đòi hỏi dân chủ càng lớn, và hơn hết dân trí càng cao thì càng khó “dắt mũi”. Giới “đấu tranh” Việt Nam không thích điều này.

Không có “dân trí” thì lấy “dân chủ” ở đâu ra - Không cần nhìn đâu xa, cứ nhìn ngay làng “dân chủ” Việt Nam sẽ thấy. Vì không có trình độ nên bao nhiêu năm nay công cuộc “đấu tranh” của họ chỉ dừng ở mức xuyên tạc sự thật, xét lại lịch sử và bôi nhọ cá nhân. Vì không có trình độ nên tầng lớp “dân oan” dù muốn hay không cũng phải chịu sự điều hành của những kẻ gắn mác “trí thức”. Dù biết rõ đám “trí thức” nửa mùa ấy đang ăn chặn phần lớn số tiền hỗ trợ của mình nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, tự an ủi mình rằng có ít còn hơn không có gì. (Theo như lời của bà Gấm – một “dân oan” có thâm niên cho biết “chúng nó (tức “nhà dân chủ” Mai Dũng) ăn chặn từ hạt gạo đến chai nước mắm).

Dân trí tỉ lệ thuận với dân chủ - Vì với những người có dân trí cao tức là có tư duy độc lập, khi ấy họ sẽ không dễ dàng gì để cho các "nhà dân chủ" lợi dụng trong những mưu đồ chính trị đê hèn. Với những người có dân trí cao, không ai muốn xuống đường và tỏ ra hung hãn như ông Christoph Strässer muốn. Bởi tự bản thân họ đã biết cách tác động đến chính quyền để có sự thay đổi mà không cần bạo động, như vậy thì giấc mơ về một cuộc bạo động để lật đổ chế độ hiện hành sau đó lên làm lãnh đạo của các “nhà dân chủ” sẽ không thể thành hiện thực. Mỹ và EU cũng không còn cớ gì để can thiệp vào chính trị Việt Nam - Việt Tân không thích điều này và chính phủ Mỹ càng không thích điều này. Và quan trọng nhất, khi dân trí cao thì người như Đoan Trang cùng đám tay chân trong làng “dân chủ” của cô như Trịnh Anh Tuấn, Bạch Hồng Quyền, Hoàng Dũng, Hiệp Hòa, Nguyễn Công Huân…. chỉ còn là những kẻ ít học, côn đồ, chuyên dùng mưu hèn kế bẩn để hạ bệ đối thủ.

 “Tóm lại, các nhà đấu tranh dân chủ ở Việt Nam hiện nay không thích người dân Việt Nam có dân trí cao. Họ muốn người dân Việt Nam như những bầy cừu đi vào cái chuồng dân chủ mà họ và những thế lực âm mưu đằng sau họ vẽ nên. Là một công dân, bạn muốn mình trở thành một con cừu trong cái chuồng được đặt tên là "dân chủ", hay muốn một xã hội được xây dựng bởi các công dân tự do?” – Trích “Những nhà dân chủ độc tài”.


Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Từ facebook đến nhà tù


Nghe thì có vẻ không liên quan nhưng thực chất khoảng cách từ facebook đến nhà tù chỉ là một bức ảnh hoặc một dòng trạng thái mà ta vẫn nghĩ rằng nó vô thưởng vô phạt.
-----------------------------------------------------------
Mạng xã hội facebook là một công cụ để giải trí, là nơi người ta trao đổi, chia sẻ thông tin nhưng không phải là chỗ để thích nói gì thì nói. Không thể phủ nhận tầm phủ sóng và sự ảnh hưởng của những thông tin trên facebook đối với tình hình an ninh trật tự và đời sống xã hội hiện nay. Khi mà người người dùng facebook, nhà nhà dùng facebook thì chỉ cần 1 đoạn thông tin xuyên tạc, bịa đặt về các vấn đề đang nóng cũng có thể gây ra tâm lý lo lắng, hoang mang, lo sợ trong cộng đồng. Người ta vẫn nghĩ rằng facebook là một trang mạng xã hội và ở trên đó người ta thích nói gì thì nói, không cần quan tâm đến tính xác thực của thông tin. Việc tạo một tài khoản ảo quá dễ dàng khiến nhiều người tin rằng dù có "phạm tội" trên facebook thì cũng chẳng ai lần được ra mình. Nhưng thực tế thì đã có không ít thanh niên chán cơm nhà đã được mời cơm tù bởi những hành vi như: Bôi nhọ, xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm của người khác; tung tin đồn nhảm gây hoang mang trong dư luận; xâm phạm an ninh quốc gia,.... Điển hình là:  

+ "Tập đoàn thánh bóc" lần lượt được vào tù "bóc lịch" nhờ những hành vi vu khống, bôi nhọ người khác trên mạng xã hội.
+ Nam thanh niên ở tung tin đồn "bắt được người thả rắn lục đuôi đỏ" ở Quảng Ngãi gây hoang mang dư luận sẽ bị phạt hành chính từ 20 đến 30 triệu đồng.
+ 2 cô gái và một cặp vợ chồng bị công an triệu tập bởi hành vi tung tin đồn Việt Nam có người bị nhiễm Ebola.
+ Triệu tập 9x tung tin vỡ đập khiến hàng trăm hộ dân bỏ chạy trong đêm.
+ 2 thanh niên bị bắt khẩn cấp vì hành vi tung tin đồn "nữ sinh sư phạm bị hiếp - giết đằng sau ktx đại học công nghiệp Hà Nội.
+ ......

Mới đây nhất là vụ giả mạo trang facebook của một thành viên tổ chức khủng bố IS. Người trực tiếp thực hiện hành vi chiếm dụng trái phép tài khoản Facebook có tên Timuz Zhunusov và sử dụng ảnh đại diện là hình chiến binh IS để đăng các thông tin kích động, đe dọa tấn công bằng tiếng Ả Rập là học sinh 14 tuổi, học sinh THCS ở Tây Sơn (Bình Định). Hai người liên quan cũng là học sinh cấp 2 ở huyện Krông Năng, (Đắk Lắk) và huyện Tân Thành (Bà Rịa - Vũng Tàu).

Mặc dù trước đó đích thân bộ trưởng bộ công an yêu cầu xác minh, xử lý những người lợi dụng Internet và mạng xã hội để đưa tin, kích động, khiêu khích hành động khủng bố. Nhưng cũng may là hành động của những học sinh này chưa gây ra hậu quả gì quá nghiêm trọng. Các thanh niên nghịch dại mới chỉ là học sinh cấp 2, lại thành khẩn khai báo nên cơ quan chức năng không khởi tố mà chỉ chuyển hồ sơ về cho địa phương, gia đình và nhà trường quản lý.

Hy vọng vụ việc lần này sẽ là một bài học lớn về cách sử dụng mạng xã hội

P/s: Dự là sau vụ này các thanh niên "dân chủ" sẽ đồng thanh "Việt Nam vi phạm nhân quyền, không có tự do ngôn luận, bla...bla..." vì theo họ "tự do ngôn luận" có nghĩa là thích nói gì thì nói, không cần quan tâm đến hậu quả  của những lời nói ấy.

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh

Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh có tên như bao khuôn mặt khác
Mẹ sinh Anh tròn ngày, tròn tháng
Cha đặt tên chọn tuổi, chọn mùa
Anh nhận ra lưỡi cày, lưỡi hái
Vẹt mòn dưới nắng, dưới mưa.


Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh từng có tên như bao khuôn mặt khác
Hạt lúa củ khoai nuôi Anh khôn lớn
Tháng Tám nước trong, tháng năm nắng trải
Bàn chân săn chắc dáng trai.


Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh có tên như bao khuôn mặt khác.
Ngày lên đường bờ vai mặn chát
Mắt ai vấn vít hàng quân.


Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh có tên như bao khuôn mặt khác
Chiến trường gần, chiến trường xa đuổi giặc
Tên làng, tên đất theo Anh.

Bình yên sau cuộc chiến tranh
Anh trở về không tên không tuổi
Trắng hàng bia
Những ngôi sao không nói
Rưng rưng cỏ mọc dưới chân.


Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh từng có tên như bao khuôn mặt khác
Tổ quốc không mất tên Anh
Chỉ lặng thầm nhận về mình
nỗi đau xanh cùng năm tháng.


Vinh, tháng 7/1993
Nhà thơ Văn Hiền



Cúc ơi !

Tiểu đội đã xếp một hàng ngang
Cúc ơi em ở đâu không về tập hợp?
Chín bạn đã quây quần đủ hết
Nhỏ - Xuân - Hà - Hường - Hợi - Rạng - Xuân - Xanh
A trưởng Võ Thị Tần điểm danh
Chỉ thiếu mình em
(Chín bỏ làm mười răng được!)

Bọn anh đã bới tìm vẹt cuốc
Đất sâu bao nhiêu bọn anh không cần
Chỉ sợ em đau nên nhát cuốc chùng
Cúc ơi! em ở đâu?
Đất nâu lạnh lắm
Da em xanh
Áo em thì mỏng!
Cúc ơi! em ở đâu?
Về với bọn anh tắm nước sông Ngàn Phố
Ăn quýt đỏ Sơn Bằng
Chăn trâu cắt cỏ
Bài toán lớp Năm em còn chưa nhớ
Gối còn thêu dở
Cơm chiều chưa ăn.

Ở đâu hỡi Cúc
Đồng đội tìm em
Đũa găm, cơm úp
Gọi em
Gào em
Khan cổ cả rồi
Cúc ơi!

Thơ: Yến Thanh

Liệt sĩ: Hồ Thị Cúc

Bình độ 400


Đêm tháng Năm vào bình độ 400
Đoàn xe trôi êm tầm đại bác
Thuốc súng tanh lá rừng kêu xào xạc
Chúng no máu rồi không cắn nữa đâu

Lắc lư xe quan tài chạy về sau
Máu rỏ xuống đường cuộn vào cát bụi
Lại xe quan tài vượt lên lầm lũi
Tốp thương binh bê bết máu mặt mày

Đám giặc kia thánh phật dạy ăn chay
Chẳng kiêng gì ngày Rằm mùng Một
Đạn cày xới đất tơi trồng cây tốt
Tưới máu người cướp giữ đất biên cương

Tư lệnh Hoàng Đan trận này cầm quân
Ông bảo rằng "sống chết thời vận số"
Cả trung đoàn ào ào như thác lũ
Bình độ 400 bình độ trận người

Những chàng trai sống chết trận này ơi
Máu đổ xuống ông trời tuôn nước mắt
Ơn nhớ mãi thân người đi giữ đất
Người trở về ăn, sống, ở ra sao?

Người Việt Nam đang lãng quên quá khứ !


Sống là để hướng đến tương lai nhưng không ai được phép quên quá khứ, bởi không có quá khứ thì không có hiện tại và càng không có tương lai.

-------------------------------------------------

Lịch sử dân tộc Việt Nam là những cuộc trường chinh không ngừng nghỉ. Cuộc chiến tranh nào cũng đẫm máu và đau thương. Với hàng nghìn cuộc chiến lớn nhỏ thời phong kiến, 1000 năm Bắc thuộc, 80 năm chống thực dân Pháp, 21 năm kháng chiến chống Mỹ, chiến tranh biên giới phía Bắc, chiến tranh biên giới Tây Nam….. Những tưởng không ai hiểu rõ giá trị của hòa bình hơn người Việt Nam. Nhưng có lẽ câu này chỉ đúng với những người đã sống trong giai đoạn đất nước chiến tranh hoặc đã trải qua những năm tháng thiếu thốn, khó khăn ấy. Bởi phần lớn thanh niên Việt Nam hiện nay – những người được coi là chủ nhân tương lai của đất nước chỉ coi chiến tranh như một trò đùa . Bởi họ là những người sinh ra trong hòa bình, lớn lên trong ấm no. Họ không phải trải qua những năm tháng đau thương, khốc liệt của chiến tranh, càng không biết đến những ngày đói khổ cả nước ăn cơm độn ngô, khoai, sắn,… bộ đội đi đánh giặc cũng phải ăn bo bo. Họ không phải chứng kiến sự chết chóc thường trực, không phải sống dưới làn tên mũi đạn nên không hiểu được giá trị của hòa bình..

Khi thanh niên không hứng thú với lịch sử, chúng ta đổ lỗi cho chương trình giáo dục dạy môn lịch sử quá khô khan, cứng nhắc, khiến học sinh không có hứng thú. Đúng, nhưng chỉ đúng một phần. Lịch sử là thứ không để hiểu được thông qua dạy dỗ, có dạy được không khi bản thân họ không muốn học ? Giờ là thời đại của công nghệ thông tin, hàng nghìn, hàng vạn trang tư liệu về chiến tranh về thảm sát tràn ngập trên mạng, tất cả đều là miễn phí. Nhưng thật đáng buồn, người ta thích xem phim, nghe nhạc hơn là đọc lịch sử, và có đọc thì cũng sẽ đọc những thứ lịch sử đã được cắt gọt và bóp méo trên BBC, RFA, RFI,… bởi tâm lý “báo nước ngoài thì mới khách quan, trung thực”, người ta coi những câu chuyện được viết bằng máu của cha ông, được kể bởi những nhân chứng lịch sử là tuyên truyền sáo rỗng.

Lớp trẻ ngày nay không chỉ lãng quên lịch sử mà còn đòi viết lại lịch sử. Dựa vào đâu ? Dựa vào những cỗ máy truyền thông chống cộng khét tiếng như BBC, RFA, VOA, SBTN,…. Tâm lý sính ngoại đã ngấm vào máu người Việt Nam, sính từ đồ dùng cho đến tư tưởng. Chỉ cần là “báo nước ngoài” nói thì luôn luôn đúng, kể cả đó là một tờ báo lá cái của…. Campuchia. Thật nực cười khi những người Việt Nam lại coi thông tin trên cái thứ “báo nước ngoài” ấy có giá trị hơn những câu chuyện kể của những người đã trực tiếp cầm súng đã vào sinh ra tử ngoài chiến trường.

Chúng ta vẫn giữ được văn hóa và bản sắc của dân tộc mình sau 1000 năm Bắc thuộc, nhưng có lẽ chỉ cần vài chục năm “Tây thuộc”, chúng ta đã tự đồng hóa chính bản thân mình. Lịch sử ngày nay là Kpop, là những câu chuyện cổ tích kiểu Disney hay khoa học viễn tưởng kiểu Hollywood. Có lẽ chỉ vài chục năm nữa, khi thế hệ những người cầm súng chiến đấu trong chiến tranh không còn thì lớp trẻ sẽ tin rằng người Việt Nam được sinh ra bởi người Mỹ. (Xem thêm tại: http://vi.sott.net/article/45-Dong-Nam-A-da-lang-quen-toi-ac-cua-phuong-Tay)

Nhắc lại lịch sử không có nghĩa là khơi gợi thù hận hay mâu thuẫn dân tộc. Mà nhắc lại để thế hệ sau, để những người may mắn được sinh ra trong hòa bình, ấm no, hạnh phúc hiểu được cái giá của độc lập và tự do. Hòa bình không tự dưng mà có, từng tấc đất dưới chân mỗi chúng ta đều đã thấm đẫm máu của bao người. Cuộc sống ngày hôm nay được xây nên bởi sự hy sinh của những người đi trước. Họ không cần chúng ta phải biết ơn, họ cần chúng ta hiểu và trân trọng giá trị của hòa bình – thứ được đánh đổi bằng máu và nước mắt.

Người ta bảo chúng ta phải biết khép lại quá khứ, xóa bỏ mọi hận thù để hướng đến tương lai. Và chúng ta đã làm rất tốt điều ấy, không chỉ khép lại quá khứ, chúng ta còn lãng quên lịch sử một cách có chọn lọc và tạo ra một thế hệ chỉ biết hưởng thụ và mơ mộng về những chiếc bánh vẽ không có thật. Lần đầu tiên khi người Mỹ và phương Tây “xoay trục” về Đông Nam Á, họ đã sử dụng Việt Nam làm chiến trường để chống lại Trung Quốc và Liên Xô. Ngày ấy, khi đến đây với tư cách là “những người văn minh đi khai sáng thuộc địa”, họ đã mang theo 45.260 tấn chất độc hóa học, khoảng 338.000 tấn bom na-pan và khoảng 4.707.000 tấn bom đạn không quân (Giai đoạn 1965 – 1973). Lần thứ nhất họ mang theo 400 tỷ USD và bom đạn nhưng không khuất phục được nhân dân Việt Nam, lần “xoay trục” thứ hai này, chỉ với 18 triệu USD (Xem thêm tại:  http://danchuonl.blogspot.com/2015/06/su-tot-bung-ang-ngo.html) cùng những mỹ từ như “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền” họ đã kiếm được một lượng fan vô cùng hùng hậu. Xem ra tương lai của Việt Nam đã được định sẵn trên bàn chiến lược của các chính trị gia phương Tây và sẽ được thực hiện bởi máu của người Việt Nam. Một lần nữa, Việt Nam lại trở thành chiến trường để giúp người Mỹ kiềm chế sự trỗi dậy của một Trung Quốc đang ngày càng mạnh. Chỉ có điều lần này thay vì phản kháng thì chúng ta lại phục tùng một cách ngoan ngoãn. (Xem thêm tại: http://danchuonl.blogspot.com/2015/10/my-se-anh-trung-quoc-vi-viet-nam.html)

Người Việt Nam đang ủng hộ Mỹ đánh Trung Quốc bằng…máu của dân tộc mình. Chúng ta đã lãng quên bài học Hoàng Sa 1974 (Xem thêm tại: http://kenhvietnam.blogspot.com/2013/07/vi-sao-trung-quoc-chiem-duoc-hoang-sa.html) Và dĩ nhiên, một cuộc chiến tranh đẫm máu và nước mắt (của người Việt Nam) sẽ là cái giá mà chúng ta phải trả cho sự lãng quên ấy. 



  

Mỹ sẽ đánh Trung Quốc vì Việt Nam ?


Khi nước Mỹ đột ngột xoay trục trở lại châu Á với những hành động quyết liệt như điều tàu chiến vào biển Đông, thề non hẹn biển sẽ sát cánh cùng Việt Nam, hứa hẹn tặng tàu tuần tra, chào mời vũ khí,…. đã khiến cho nhiều người tin rằng Mỹ sẽ vì Việt Nam mà tiến hành chiến tranh với Trung Quốc. Liệu kịch bản ấy có thể xảy ra không ? Không đâu, vì đời vốn không như mơ mà.

Mỹ - Trung là 2 cường quốc lớn, cả về kinh tế lẫn quân sự. Xưa nay không hề có việc động binh trực tiếp giữa các nước lớn mà chủ yếu thông qua chiến trường là những nước nhỏ. Với tình hình hiện nay, nếu xảy ra chiến tranh giữa các cường quốc thì đó sẽ là một cuộc chiến tranh hạt nhân, và khi ấy thế giới sẽ không có ai còn sống để chứng kiến ai thắng, ai thua. Cứ cho rằng người Mỹ muốn chiến tranh với Trung Quốc đi, lính Mỹ sẽ đánh nhau với lính Trung Quốc ư ? Không đâu, nếu xảy ra chiến tranh thì sẽ là cuộc chiến Việt – Trung. Còn nước Mỹ sẽ làm gì ? Người Mỹ sẽ đứng ngoài, có thể là bán vũ khí cho cả hai hoặc chờ đến khi cuộc chiến gần ngã ngũ thì nhảy vào đánh hôi, sau đó là ăn chia chiến lợi phẩm (lặp lại kịch bản của chiến tranh thế giới thứ 2)

Trong nhiều cuộc gặp, nhiều bài phát biểu với báo chí, các quan chức Mỹ đều thể hiện một quan điểm “cứng rắn” rằng nước Mỹ quan ngại với các hành động của Trung Quốc. Nói thì vậy thôi chứ thực tế Trung Quốc vẫn vừa là bạn hàng, vừa là chủ nợ lớn nhất của Mỹ. Nước Mỹ có dám cấm vận Trung Quốc hay đưa ra yêu cầu kiểu như “anh phải ngừng các hoạt động trái phép ở biển Đông thì chúng tôi mới tiếp tục làm ăn với các anh” không ? Không đâu. Mỹ sẽ không vì một Việt Nam bé nhỏ mà từ bỏ thị trường 1,3 tỷ dân béo bở này đâu. Những động thái nghe có vẻ “cứng rắn” của Mỹ (tuyên bố, điều tàu chiến, máy bay trinh sát vào biển Đông) thực chất chỉ là một chiêu kích động để các nước nhỏ hung hăng ra trận, đối đấu trực tiếp với Trung Quốc mà thôi. Bởi trước khi tuyên bố chính sách xoay trục “trở lại châu Á” năm 2009, bản thân Washington đã giữ thái độ nước đôi về những hành động của Trung Quốc ở Biển Đông trong một thời gian dài. Mãi đến tháng 5/2009, khi Ngoại trưởng Mỹ lúc đó là bà Hillary Clinton trả lời báo Australia về tin tức Trung Quốc gợi ý “chia đôi Thái Bình Dương” với Mỹ rằng: “Chúng tôi cũng đang gửi đi một thông điệp rõ ràng rằng Mỹ sẽ can dự. Chúng tôi là một cường quốc xuyên Thái Bình Dương cũng như một cường quốc xuyên Đại Tây Dương… Chúng tôi muốn Australia cũng như các nước khác biết rằng Mỹ sẽ không nhượng lại Thái Bình Dương cho bất kỳ ai”.

Còn nhớ khi cuộc chiến tranh Việt Nam tiến vào giai đoạn khốc liệt nhất, ngày 17/02/1972 Tổng thống R. Nixon rời Mỹ đến Bắc Kinh nhằm tìm kiếm một giải pháp để kéo nước Mỹ thoát khỏi hố lầy Việt Nam trong danh dự, 10 ngày sau đó bản Thông cáo chung Thượng Hải được ra đời, trong đó có 3 điểm liên quan đến Việt Nam:
1.            Trung Quốc cam kết không can thiệp quân sự vào Đông Dương; đổi lại, Hoa Kỳ cam kết cùng Trung Quốc phối hợp chống "bá quyền" Liên Xô.
2.            Trung Quốc chấp nhận kiềm chế Việt Nam; đổi lại, Hoa Kỳ giảm dần đi đến triệt thoái các căn cứ quân sự và quân đội Hoa Kỳ ở Đài Loan.
3.            Trung Quốc chấp nhận để Hoa Kỳ giữ nguyên chính quyền Nguyễn Văn Thiệu, không ủng hộ việc thành lập chính phủ liên hiệp ở miền Nam sau khi có hiệp định hòa bình; đổi lại, Hoa Kỳ ủng hộ Trung Quốc giữ ghế Thành viên cố định tại Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc thay thế Đài Loan.

Bản thông cáo này có thể hiểu đơn giản là từ nay Trung Quốc sẽ không can dự vào những gì Mỹ làm ở Việt Nam và ngược lại.

Sau khi được Trung Quốc “bật đèn xanh”, từ ngày 18/12 đến ngày 30/12/1972, Mỹ trở mặt và cho mở chiến dịch Linebacker II, mà ta gọi là Trận Điện Biên Phủ trên không, bằng cách dùng máy bay ném bom B-52 rải thảm suốt 12 ngày đêm nhằm huỷ diệt Hà Nội, Hải Phòng, Thái Nguyên và các mục tiêu khác. Có đi có lại, Trung Quốc không can thiệp vào việc Mỹ ném bom hòng đưa miền Bắc Việt Nam trở về thời kỳ đồ đá thì Mỹ cũng không can thiệp vào chuyện Trung Quốc chiếm Hoàng Sa năm 1974. Ngày ấy tất cả các hạm đội của Mỹ ở Thái Bình Dương đều được lệnh tránh xa quần đảo Hoàng Sa, đưa thông tin tình báo giả hòng phóng đại lực lượng của Trung Quốc. Và đã có một sức ép “vô hình” nào đó khiến cho chính quyền Nguyễn Văn Thiệu không dám đưa F5 ra tái chiếm Hoàng Sa dù khi ấy với “không lực đứng thứ 4 thế giới”, VNCH thừa sức đưa hải quân Trung Quốc xuống biển chơi với Long Vương.

Lần đầu tiên đến Việt Nam với tư cách là “đồng minh” của chính quyền VNCH, Mỹ ngầm “bán” Hoàng Sa cho Trung Quốc. Lần “trở lại châu Á” này phải chăng nước Mỹ đang muốn “bán” nốt quần đảo còn lại hay muốn “chia đôi Thái Bình Dương” với Trung Quốc ?



Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

CỔ TÍCH THIẾU PHỤ ĐIÊN



Có một thiếu phụ điên
Bốn mươi năm nắm bàn tay không mở,
Bốn mươi năm lầm lùi đi qua các chợ
Chỉ xoè bàn tay phải ra xin.
*
Giữa chổ đông chỉ độc thoại một mình
Phố vạn cây chỉ tìm cây săng lẻ
Cái sự này vô tình hay cố ý:
Khi ngủ đặt tay lên phía trái tim ?
*
Thích chải đầu bím trái đào hai bên,
Thức dậy đúng năm giờ rưỡi sáng
Mảnh gương vỡ cứ giữ soi làm dáng
Bước ra đường theo nhịp hành quân.
*
Bốn mùa mang quân phục cũ màu xanh
Thiếu phụ điên yêu hoa bằng lăng tím
Thấy xe qua, hoa chùm hoa bịn rịn
Rồi nắc nẻ cười hồn nhiên vô tư…
*
Chiếc võng đôi và bánh lương khô
Thiếu phụ điên chỉ dùng một nửa
Một nửa đêm về đỏ lửa
Thắp hương nguyện cầu cho hồn tha hương...
*
Những đêm trăng sáng tỏ sân đình
Thiếu phụ điên mở bàn tay ra ngắm
Cứ săm soi bồn chồn tìm kiếm
Rồi khóc oà, tan vỡ cả đêm trăng.
*
Người lính già kể lại câu chuyện tình
Thuở đất nước gồng mình đánh giặc
Có một chàng trai trước giờ ra trận
Ghi vội hòm thư vào bàn tay người yêu...
*
Anh ra đi và ngã xuống giữa rừng chiều
Hoà bình bốn mươi năm chưa tìm được mộ
Để một người điên, nắm bàn tay không mở
Sợ niềm tin cuối cùng theo gió bay đi...



Thơ: Tống Phước Trị

Cam Ranh - Khánh Hòa - Chuyện bắt đầu từ đâu ? (Tiếp)

       Trước những sự việc đã xảy ra ở vịnh Cam Ranh trong những ngày vừa qua, đã có nhiều ý kiến cho rằng các dự án nạo vét luồng lạch thực chất là cho phép các công ty vào khai thác cát để bán. Các công ty này đã "khai thác điên cuồng" dẫn đến ô nhiễm môi trường nên nhân dân mới phản đối chứ họ không có ý định chống đối, ngăn cản các dự án phục vụ nhu cầu an ninh - quốc phòng. Nhưng thực tế thì sao ?

        4 - 5 năm trước đây các đơn vị, doanh nghiệp làm nhiệm vụ nạo vét cát tại các cửa biển để khơi thông luồng lạch thường xuất khẩu cát nạo vét được để bù chi phí. Cát thu được từ việc nạo vét, khơi thông luồng lạch là cát nhiễm mặn, cát này hoàn toàn khác với loại cát được khai thác ở sông. Trong nước không có nhu cầu sử dụng cát này hoặc có nhưng rất ít. Vì vậy ở thời điểm ấy phần lớn cát nhiễm mặn được xuất khẩu ra nước ngoài. Việc xuất khẩu cát nhiễm mặn là để bù lại phần nào chi phí khơi thông luồng lạch bởi thực tế chi phí nạo vét cát ở những nơi này lớn hơn so với lợi nhuận thu được từ việc xuất khẩu cát.

     Hơn nữa từ tháng 11/2009, Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đã có công văn 8176/VPCP-KTN chỉ đạo dừng toàn bộ việc xuất khẩu cát nhiễm mặn từ tháng 6/2010. Đối với các dự án nạo vét khơi thông luồng lạch sông, cửa sông, cảng sông giáp biển tận thu cát nhiễm mặn để xuất khẩu đã được cấp có thẩm quyền phê duyệt theo quy định của pháp luật trước ngày 16/11/2009 được tiếp tục thực hiện đến ngày 30/6/2010. Như vậy có nghĩa là sau ngày 30/6/2010, cát nhiễm mặn là mặt hàng bị cấm xuất khẩu dưới mọi hình thức.

     Với 3260km đường bờ biển, chúng ta đâu có thiếu cát đến mức phải khai thác cát ở khu vực quân sự trọng yếu. Vì vậy hoàn toàn không có căn cứ để nói rằng các dự án nạo vét, khơi thông luồng lạch đang diễn ra tại vịnh Cam Ranh thực chất là khai thác cát để bán.

     Mặt khác, từ tháng 12/2014, có hai dự án nạo vét cát trong đầm Thủy Triều (phần trong của Vịnh Cam Ranh) được triển khai thi công, đó là Dự án nạo vét luồng phục vụ thi công Dự án cải tạo môi trường sinh thái đầm Thủy Triều, do Cty Cổ phần Xây dựng và phát triển Môi Trường Xanh làm chủ đầu tư và Dự án nạo vét mở rộng, hạ độ sâu và điều chỉnh hướng luồng vào cảng vật liệu và cảng tàu cá Vùng 4 Hải quân, do Cty Cổ phần Đầu tư Cái Mép làm chủ đầu tư.

     Chưa có kết luận điều tra chính thức về việc tôm, cá của người dân chết là do ô nhiễm nguồn nước bởi các hoạt động nạo vét hay chết do ô nhiễm nguồn nước xuất phát từ việc nuôi trồng không có kế hoạch hợp lý. Với 2 dự án nạo vét cùng được tiến hành thì càng không có gì để khẳng định rằng hoạt động nạo vét luồng lạch trong vùng quân sự là nguyên nhân gây chết tôm, cá. Người dân liên tục phản đối, gây khó dễ cho việc thi công của công ty Cái Mép - đơn vị thi công công trình quân sự. Dù rằng vùng mà công ty này được thi công là khu vực mặt nước ở sâu trong Vùng 4 Hải quân, cách xa khu vực nuôi trồng thủy sản của người dân từ 800 đến 1.500m.

       Pháp luật Việt Nam cũng đã quy định rõ ràng rằng khu vực quân sự, khu vực thuộc phạm vi quản lý của các đơn vị quân đội để đảm bảo an ninh, quốc phòng là những không gian riêng, ai không phận sự thì không được xâm phạm. Những nơi này có thể cấm quay phim, chụp ảnh, cấm tụ tập đông người gây rối. Nếu bất cứ cá nhân, công dân nào có hành vi vi phạm, ảnh hưởng đến an ninh trật tự những nơi này thì người thực hiện nhiệm vụ có quyền nổ súng để bảo vệ mục tiêu, khu vực quân sự. Việc sử dụng vũ lực trong trường hợp này được pháp luật cho phép. Trong trường hợp ở Cam Ranh những ngày vừa qua, bộ đội hoàn toàn có thể dùng vũ lực để giải tán người dân, thậm chí có quyền nổ súng. Tuy nhiên bộ đội đã không làm vậy, bởi vì quân đội Việt Nam là Quân đội Nhân dân. Dưới những cơn mưa gạch đá và bom xăng, những người lính chỉ có thể lái tàu chạy vòng quanh để tránh né. Việc đưa lực lượng quân đội ra vịnh không chỉ là để bảo vệ đơn vị thi công mà còn là để đảm bảo tiến độ công trình, bởi mỗi ngày công trình chưa xong là một ngày tàu quân sự gặp khó khăn khi ra vào vịnh.

        Người Việt Nam vốn trọng tình nghĩa nhưng có lẽ đã đến lúc chúng ta cần gạt chữ tình sang 1 bên để đảm bảo sự tôn nghiêm của pháp luật. Khu vực quân sự cần phải được phân định rõ ràng và cấm tuyệt đối những người không có nhiệm vụ hoặc không liên quan. Để từ giờ trở đi không còn cảnh các tàu quân sự mỗi khi ra vào vịnh vừa phải luồn lách qua các bè nuôi vừa phải tránh các siêu thuyền câu neo bừa bãi.


       Hình ảnh: Để đảm bảo an toàn dưới những cơn mưa gạch đá, bộ đội hải quân tham gia bảo vệ đơn vị thi công phải đội mũ sắt thay vì mũ rằn ri hay mũ dải.