Có một thiếu phụ điên
Bốn mươi năm nắm bàn tay không mở,
Bốn mươi năm lầm lùi đi qua các chợ
Chỉ xoè bàn tay phải ra xin.
*
Giữa chổ đông chỉ độc thoại một mình
Phố vạn cây chỉ tìm cây săng lẻ
Cái sự này vô tình hay cố ý:
Khi ngủ đặt tay lên phía trái tim ?
*
Thích chải đầu bím trái đào hai bên,
Thức dậy đúng năm giờ rưỡi sáng
Mảnh gương vỡ cứ giữ soi làm dáng
Bước ra đường theo nhịp hành quân.
*
Bốn mùa mang quân phục cũ màu xanh
Thiếu phụ điên yêu hoa bằng lăng tím
Thấy xe qua, hoa chùm hoa bịn rịn
Rồi nắc nẻ cười hồn nhiên vô tư…
*
Chiếc võng đôi và bánh lương khô
Thiếu phụ điên chỉ dùng một nửa
Một nửa đêm về đỏ lửa
Thắp hương nguyện cầu cho hồn tha hương...
*
Những đêm trăng sáng tỏ sân đình
Thiếu phụ điên mở bàn tay ra ngắm
Cứ săm soi bồn chồn tìm kiếm
Rồi khóc oà, tan vỡ cả đêm trăng.
*
Người lính già kể lại câu chuyện tình
Thuở đất nước gồng mình đánh giặc
Có một chàng trai trước giờ ra trận
Ghi vội hòm thư vào bàn tay người yêu...
*
Anh ra đi và ngã xuống giữa rừng chiều
Hoà bình bốn mươi năm chưa tìm được mộ
Để một người điên, nắm bàn tay không mở
Sợ niềm tin cuối cùng theo gió bay đi...
Thơ: Tống
Phước Trị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét