Sống là để hướng đến tương lai nhưng không ai được phép quên quá khứ, bởi không có quá khứ thì không có hiện tại và càng không có tương lai.
-------------------------------------------------
Lịch sử dân tộc Việt Nam là những cuộc trường chinh không ngừng
nghỉ. Cuộc chiến tranh nào cũng đẫm máu và đau thương. Với hàng nghìn cuộc chiến
lớn nhỏ thời phong kiến, 1000 năm Bắc thuộc, 80 năm chống thực dân Pháp, 21 năm
kháng chiến chống Mỹ, chiến tranh biên giới phía Bắc, chiến tranh biên giới Tây
Nam….. Những tưởng không ai hiểu rõ giá trị của hòa bình hơn người Việt Nam.
Nhưng có lẽ câu này chỉ đúng với những người đã sống trong giai đoạn đất nước
chiến tranh hoặc đã trải qua những năm tháng thiếu thốn, khó khăn ấy. Bởi
phần lớn thanh niên Việt Nam hiện nay – những người được coi là chủ nhân tương
lai của đất nước chỉ coi chiến tranh như một trò đùa . Bởi họ là những người
sinh ra trong hòa bình, lớn lên trong ấm no. Họ không phải trải qua những năm
tháng đau thương, khốc liệt của chiến tranh, càng không biết đến những ngày đói
khổ cả nước ăn cơm độn ngô, khoai, sắn,… bộ đội đi đánh giặc cũng phải ăn bo
bo. Họ không phải chứng kiến sự chết chóc thường trực, không phải sống dưới làn
tên mũi đạn nên không hiểu được giá trị của hòa bình..
Khi thanh niên không hứng thú với lịch sử, chúng ta đổ lỗi
cho chương trình giáo dục dạy môn lịch sử quá khô khan, cứng nhắc, khiến học
sinh không có hứng thú. Đúng, nhưng chỉ đúng một phần. Lịch sử là thứ không để
hiểu được thông qua dạy dỗ, có dạy được không khi bản thân họ không muốn học ?
Giờ là thời đại của công nghệ thông tin, hàng nghìn, hàng vạn trang tư liệu về
chiến tranh về thảm sát tràn ngập trên mạng, tất cả đều là miễn phí. Nhưng thật
đáng buồn, người ta thích xem phim, nghe nhạc hơn là đọc lịch sử, và có đọc thì
cũng sẽ đọc những thứ lịch sử đã được cắt gọt và bóp méo trên BBC, RFA, RFI,… bởi
tâm lý “báo nước ngoài thì mới khách quan, trung thực”, người ta coi những câu
chuyện được viết bằng máu của cha ông, được kể bởi những nhân chứng lịch sử là
tuyên truyền sáo rỗng.
Lớp trẻ ngày nay không chỉ lãng quên lịch sử mà còn đòi viết
lại lịch sử. Dựa vào đâu ? Dựa vào những cỗ máy truyền thông chống cộng khét tiếng
như BBC, RFA, VOA, SBTN,…. Tâm lý sính ngoại đã ngấm vào máu người Việt Nam,
sính từ đồ dùng cho đến tư tưởng. Chỉ cần là “báo nước ngoài” nói thì luôn luôn
đúng, kể cả đó là một tờ báo lá cái của…. Campuchia. Thật nực cười khi những
người Việt Nam lại coi thông tin trên cái thứ “báo nước ngoài” ấy có giá trị
hơn những câu chuyện kể của những người đã trực tiếp cầm súng đã vào sinh ra tử
ngoài chiến trường.
Chúng ta vẫn giữ được văn hóa và bản sắc của dân tộc mình sau
1000 năm Bắc thuộc, nhưng có lẽ chỉ cần vài chục năm “Tây thuộc”, chúng ta đã tự
đồng hóa chính bản thân mình. Lịch sử ngày nay là Kpop, là những câu chuyện cổ
tích kiểu Disney hay khoa học viễn tưởng kiểu Hollywood. Có lẽ chỉ vài chục năm
nữa, khi thế hệ những người cầm súng chiến đấu trong chiến tranh không còn thì
lớp trẻ sẽ tin rằng người Việt Nam được sinh ra bởi người Mỹ. (Xem thêm tại: http://vi.sott.net/article/45-Dong-Nam-A-da-lang-quen-toi-ac-cua-phuong-Tay)
Nhắc lại lịch sử không có nghĩa là khơi gợi thù hận hay mâu
thuẫn dân tộc. Mà nhắc lại để thế hệ sau, để những người may mắn được sinh ra
trong hòa bình, ấm no, hạnh phúc hiểu được cái giá của độc lập và tự do. Hòa
bình không tự dưng mà có, từng tấc đất dưới chân mỗi chúng ta đều đã thấm đẫm
máu của bao người. Cuộc sống ngày hôm nay được xây nên bởi sự hy sinh của những
người đi trước. Họ không cần chúng ta phải biết ơn, họ cần chúng ta hiểu và
trân trọng giá trị của hòa bình – thứ được đánh đổi bằng máu và nước mắt.
Người ta bảo chúng ta phải biết khép lại quá khứ, xóa bỏ mọi
hận thù để hướng đến tương lai. Và chúng ta đã làm rất tốt điều ấy, không chỉ
khép lại quá khứ, chúng ta còn lãng quên lịch sử một cách có chọn lọc và tạo ra
một thế hệ chỉ biết hưởng thụ và mơ mộng về những chiếc bánh vẽ không có thật.
Lần đầu tiên khi người Mỹ và phương Tây “xoay trục” về Đông Nam Á, họ đã sử dụng
Việt Nam làm chiến trường để chống lại Trung Quốc và Liên Xô. Ngày ấy, khi đến
đây với tư cách là “những người văn minh đi khai sáng thuộc địa”, họ đã mang
theo 45.260 tấn chất độc hóa học, khoảng 338.000 tấn bom na-pan và khoảng
4.707.000 tấn bom đạn không quân (Giai đoạn 1965 – 1973). Lần thứ nhất họ mang
theo 400 tỷ USD và bom đạn nhưng không khuất phục được nhân dân Việt Nam, lần
“xoay trục” thứ hai này, chỉ với 18 triệu USD (Xem thêm tại: http://danchuonl.blogspot.com/2015/06/su-tot-bung-ang-ngo.html)
cùng những mỹ từ như “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền” họ đã kiếm được một lượng
fan vô cùng hùng hậu. Xem ra tương lai của Việt Nam đã được định sẵn trên bàn
chiến lược của các chính trị gia phương Tây và sẽ được thực hiện bởi máu của
người Việt Nam. Một lần nữa, Việt Nam lại trở thành chiến trường để giúp người
Mỹ kiềm chế sự trỗi dậy của một Trung Quốc đang ngày càng mạnh. Chỉ có điều lần
này thay vì phản kháng thì chúng ta lại phục tùng một cách ngoan ngoãn. (Xem
thêm tại: http://danchuonl.blogspot.com/2015/10/my-se-anh-trung-quoc-vi-viet-nam.html)
Người Việt Nam đang ủng hộ Mỹ đánh Trung Quốc bằng…máu của
dân tộc mình. Chúng ta đã lãng quên bài học Hoàng Sa 1974 (Xem thêm tại: http://kenhvietnam.blogspot.com/2013/07/vi-sao-trung-quoc-chiem-duoc-hoang-sa.html)
Và dĩ nhiên, một cuộc chiến tranh đẫm máu và nước mắt (của người Việt Nam) sẽ
là cái giá mà chúng ta phải trả cho sự lãng quên ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét