Lâu nay các nhà “dân chủ” Việt Nam mỗi khi
đọc tin tức thấy nước A biểu tình, nước B đảo chính thường nhảy ngược lên “em
có một khát khao, em có một ước ao là biểu tình, là biểu tình”... Họ thường viện
dẫn và so sánh rằng nước ngoài cho phép người dân biểu tình còn Việt Nam mình
thì không. Vậy thực hư việc này ra sao, xin mời quý vị cùng nhìn nhận sự khác
nhau giữa nước mình và nước ngoài.
Đầu tiên, biểu tình được hiểu là một dạng
đấu tranh bất bạo động, những người tham gia biểu tình tập trung ở nơi đông người
hoặc diễu hành nhằm đòi quyền lợi hoặc lên tiếng trước một vấn đề nào đó hoặc
biểu dương lực lượng.
Ở NƯỚC NGOÀI
Xét về những cuộc biểu tình ở nước ngoài
(ngoài lãnh thổ Việt Nam), cá nhân mình chia thành bốn dạng.
Dạng thứ 1: Biểu tình vì mâu thuẫn, dạng
biểu tình này rất ít khi xảy ra nhưng một khi đã xảy ra là có đổ máu. Đơn cử
như vụ biểu tình bạo lực vì bóng đá ở Ai Cập năm 2009 khiến 35 người bị thương.
Dạng thứ 2: Biểu tình phản đối chiến tranh
là những cuộc biểu tình nhận được sự ủng hộ đông đảo của nhân dân. Các cuộc biểu
tình này đã khiến chính phủ các nước gây chiến buộc phải có biện pháp kết thúc
chiến tranh sớm hơn dự định. Điển hình như cuộc biểu tình phản đối chiến tranh
Việt Nam ngày 15/10/1969 của hơn 2 triệu người Mỹ. Cuộc biểu tình phản đối chiến
tranh Iraq tại các thành phố lớn ở Mỹ, ở Tây Ban Nha, Italia, Anh…
Dạng thứ 3: Biểu tình đòi quyền lợi là những
cuộc biểu tình thể hiện sự phẫn nổ của người dân khi tiếng nói của họ không được
lắng nghe và quyền lợi của họ không được đáp ứng. Các phong trào đình công của
công nhân cũng được coi là biểu tình đòi quyền lợi. Phong trào chiếm phố Wall
là một ví dụ tiêu biểu. Người biểu
tình Mỹ không đòi dân chủ, mà yêu cầu nhiều công bằng xã hội hơn. Đối tượng phản
đối của họ là sự hung hãn và tham lam của giới tài chính. Hay như cuộc biểu
tình đòi quyền cởi trần của phụ nữ Mỹ.
Dạng thứ 4: Biểu tình lật đổ chính quyền có thể nói dạng biểu tình
này diễn ra thường xuyên nhất, lâu dài nhất, số lượng người tham gia đông nhất
và cũng để lại hậu quả nặng nề nhất. Các cuộc biểu tình này xuất phát từ mâu
thuẫn của người dân với các chính sách của chính phủ hoặc do năng lực lãnh đạo
yếu kém hoặc có sự can thiệp của các nước bên ngoài. Nhưng dù xuất phát từ
nguyên nhân nào thì những cuộc biểu tình lật đổ này đều đặt đất nước lên cán
cân may rủi. May mắn thành công, đưa đất nước tiến lên, quyền lợi của nhân dân
được đảm bảo như Cách mạng hoa hồng ở Gruzia. Không may thất bại thì đất nước
chìm trong bất ổn liên miên như: Bạo động ở Ai Cập, Cách mạng hoa nhài ở
Tunisia hay cuộc biểu tình chưa hồi kết ở nước hàng xóm Thái Lan….
BIỂU TÌNH Ở VIỆT NAM
Sau khi giành được độc lập, Việt Nam có thể nói là quốc gia ổn định,
ít có biến động nhưng biểu tình không phải là không có. Cuộc biểu tình phản đối chiến tranh Iraq trước
cửa đại sứ quán Mỹ của các em học sinh sinh viên một số trường đại học trên địa
bàn Hà Nội năm 2003 là một ví dụ tiêu biểu.
Thời gian đầu mới diễn ra, những cuộc biểu
tình chống Trung Quốc tại hai thành phố lớn Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh đã
thu hút được một lượng không nhỏ nhân dân tham gia, ảnh Bác Hồ, ảnh đại tướng
Võ Nguyên Giáp cùng cờ tổ quốc đỏ rực phố phường. Những người tham gia biểu
tình phần lớn là dân thường, họ tham gia để thể hiện quyết tâm giữ vững chủ quyền
biển đảo và cũng vì lòng yêu nước đang sục sôi. Nhưng dần dần, dưới bàn tay của
những “nhà yêu nước” máu trên máu dưới như Bùi Hằng, Thanh Nghiên,… những cuộc
biểu tình “chống Trung Quốc” đã biến tướng trở thành nơi núp bóng của những hoạt
động gây rối, chống phá nhà nước. Khi nhân dân dần nhận ra điều này, lượng người
tham gia biểu tình ngày càng thưa thớt.
Vài năm trở lại đây, dù vẫn được gọi là
“chống Trung Quốc” nhưng những cuộc biểu tình đã mất đi tính chất ban đầu và biến
thể trở thành một cuộc tụ tập gây rối của những thành phần bất hảo. Và không chỉ
là “chống Trung Quốc”, với bất cứ lý do gì, những “nhà yêu nước” đều có thể sử
dụng làm mục đích để biểu tình. Từ “phổ biến nhân quyền” đến “trả tự do” cho những
cá nhân có hành vi vi phạm pháp luật đều do những “nhà yêu nước” chuyên tham
gia biểu tình kia tổ chức. Thử hỏi có “công dân yêu nước” nào lập đàn cầu cho
Trung Quốc đánh Việt Nam như Bùi Hằng ? Có “luật sư yêu nước” nào trốn thuế như
Lê Quốc Quân ? Có lẽ không đâu có cái sự “yêu nước” như ở Việt Nam.
Không lừa được nhân dân dưới cái mác “biểu
tình”, những “nhà yêu nước” chuyển sang “tưởng niệm”. Họ đi “tưởng niệm” những
liệt sĩ hy sinh trong chiến tranh biên giới nhưng lại cười đùa, vui vẻ như đi hội
(!) Có lẽ chúng ta phải xem lại nhân cách của những “nhà yêu nước” này, liệu họ
thực sự tiếc thương các liệt sĩ hay họ chỉ mượn cớ đó nhằm mục đích riêng.
PHẢN ỨNG CỦA NGƯỜI DÂN
Nếu như ngày đầu nhân dân hồ hởi tham gia
biểu tình chống Trung Quốc bao nhiêu thì bây giờ họ lánh xa bấy nhiêu. Họ đã nhận
ra lòng yêu nước của mình đang bị lợi dụng trong một âm mưu hèn hạ. Nhìn dúm
người vừa đi vừa hét vừa chửi nhà nước người dân chỉ còn cười khinh bỉ. Thậm
chí đối với những “nhà yêu nước”, “nhà dân chủ” có hành vi quá đáng, nhân dân sẵn
sàng phản ứng. Lê Thị Công Nhân gây rối bị bà bán nước cầm chổi đánh, Bùi Hằng
bị cô hàng bún tạt mắm tôm, những kẻ giả mạo cựu chiến binh tham gia “tưởng niệm”
đã bị những cựu chiến binh xịn vạch mặt… Và tất nhiên, những con người bình thường
ấy bỗng chốc được phong chức thành công an chìm, an ninh mật hay trùm dư luận
viên.
Một đất nước chỉ có thể phát triển khi đất
nước đó bình yên và ổn định về chính trị. Sẽ là rất tốt nếu mọi người yêu nước
và sẵn sàng bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, nhưng lòng yêu nước phải đặt đúng chỗ. Một
công dân tốt ngoài tuân thủ pháp luật còn biết tự nâng cao nhận thức để lòng
yêu nước của mình không bị lợi dụng nhằm trục lợi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét