Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Kẻ vô cớ đánh người ở xã An Hòa - Quỳnh Lưu – Nghệ An có phải linh mục Đặng Hữu Nam ?


Như đã đưa tin trước đó, chiều ngày 12/11/2016, facebook Trần Hạnh đưa tin về việc một học sinh bị Linh mục Đặng Hữu Nam hành hung, một người dân chứng kiến vào can đã bị vị LM này đánh trọng thương. Đính kèm với bài viết là hình ảnh vết thương trên đầu người đàn ông, dòng trạng thái của facebook Trần Hạnh đã thu hút được sự chú ý rất lớn của dư luận, tuy nhiên ngoài hình ảnh kể trên thì facebook này không đưa ra thêm bất cứ bằng chứng hoặc hình ảnh nào khác khiến cho cộng đồng mạng bán tín bán nghi.

Mới đây, ngày 16/11/2016 báo Nghệ An đưa tin:

Em Lực vẫn còn đau đầu và chưa hết hoảng sợ

 “Vào khoảng 10h30’ ngày 12/11/2016, trên đoạn đường tỉnh lộ 537B, cách trụ sở UBND xã An Hòa (huyện Quỳnh Lưu) khoảng 10m đã xảy ra vụ đánh đập người vô cớ và gây rối trật tự công cộng. Tại thời điểm nói trên, học sinh trường THCS An Hòa bắt đầu tan trường, số lượng học sinh tham gia giao thông trên đường 537B đoạn Km4+600 rất đông, cùng lúc đó xuất hiện xe ô tô màu đen (trên xe có 3 người) mang biển kiểm soát 37A-154.61 đi ngang qua.

Đi cùng chiều với ô tô 37A-154.61 có em Nguyễn Văn Lực là học sinh lớp 9D, Trường THCS xã An Hòa ngồi trên xe đạp của bạn vượt lên phía trước xe ô tô. Người lái xe ô tô hạ kính xe xuống dọa nạt, yêu cầu em Nguyễn Văn Lực đứng lại. Sau đó người này xuống xe túm cổ áo và dùng tay tát, đánh liên tiếp vào mặt, đầu của em Lực. Lúc đó ông Hồ Vĩnh Lai (trú tại xóm Quyết Thắng, xã An Hòa) đi qua thấy sự việc đã đến can ngăn người lái xe không được đánh em Lực.

Khoảng 5 phút sau, xuất hiện một nhóm hàng chục người mang theo dao, gậy, tuýp sắt xông đến đuổi đánh ông Lai, khiến ông Lai bị thương nặng ở đầu và ngất tại chỗ, khi người nhà ông Lai đến van xin nhóm người này mới dừng tay.
Hiện tại ông Lai vẫn phải nằm điều trị tại bệnh viện huyện Quỳnh Lưu với nhiều vết thương trên người

Sau khi vụ việc xảy ra, người nhà ông Hồ Vĩnh Lai đã đưa ông đến bệnh viện Quỳnh Lưu cấp cứu (ông Lai bị sưng đau do đa chấn thương khắp người và phải khâu nhiều vết trên đầu và trong miệng); em Nguyễn Văn Lực hoảng loạn, kêu đau đầu, phải nghỉ học, gia đình phải đưa đi điều trị tại bệnh viện Quỳnh Lưu.”


Vết thương trên đầu ông Lai


Với những thông tin trùng khớp kèm theo hình ảnh rõ mặt mà báo Nghệ An đưa tin, người ta hoàn toàn có thể tin rằng thông tin được facebook Trần Hạnh cung cấp là chính xác. Người tấn công em Lực và ông Lai có thể chính là LM Đặng Hữu Nam. Rất mong cơ quan chức năng sớm điều tra để đưa kẻ vi phạm ra trước pháp luật. 

Linh mục Đăng Hữu Nam đánh người gây thương tích ?


Linh mục Đặng Hữu Nam quản xứ Phú Yên – xã An Hòa, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Vị Linh mục này nổi tiếng với những bài giảng xuyên tạc đường lối, chủ trương của nhà nước. Không chỉ vậy, LM Nam còn thường xuyên tổ chức những cuộc tuần hành biểu dương lực lượng, lãnh đạo giáo dân biểu tình, chống đối chính quyền. Dù cuộc “khởi nghĩa” dưới danh nghĩa phản đối Fomosa bất thành nhưng tên tuổi LM Nam đã nổi tiếng khắp gần xa, chỉ vài ngày ngắn ngủi, hàng tỷ đồng tiền “quyên góp” đã đổ về túi của vị LM này.

Trong con mắt của nhiều giáo dân thì LM Đặng Hữu Nam là một người vô cùng đáng kính, tuy nhiên mới đây facebook Trần Hạnh đã đưa tin về việc LM Nam vô cớ đánh đập học sinh sau đó còn huy động giáo dân tấn công một người dân khi người này vào can.

“Vào khoảng 10h45 trưa ngày hôm nay 12/11/2016, linh mục Đặng Hữu Nam, quản xứ Phú Yên (An Hoà) đi xe ô tô theo hướng từ giáo xứ Phú Yên lên Ngã tư Cầu Giát, huyện Quỳnh Lưu. Khi qua cổng UBND xã An Hoà đúng lúc học sinh trường THCS tan trường, đường rất đông người, lúc này có 02 em học sinh đạp xe về cùng chiều với xe ô tô của LM Nam. Khi 02 em đi qua xe ô tô chở linh mục, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì LM Nam hạ kính ô tô xuống và gằn giọng nói to : “bọn mày đứng lại cho tao, bọn mày chạy là bọn mày chết”. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ông ta xuống xe, chẳng nói chẳng rằng, nắm cổ áo của 01 em, dùng tay tát và đấm túi bụi vào mặt, vào đầu em. Thật may cho các em; lúc này đứng bên đường có một người trung niên chứng kiến sự việc, vào can ngăn vì không thể chứng kiến cảnh một người lớn tuổi (kể cả là một vị linh mục hay bất cứ ai) lại có hành xử thô bạo với trẻ em như vậy được. LM Nam không chịu dừng lại ở đó, vẫn tiếp tục cãi cố, mà đáng lẽ ra nên ôn hòa nghe người kia giải thích. Nhưng không, với bản tính hung hăng sẵn có, vị linh mục này tiếp tục gọi điện cho giáo dân xứ Phú Yên kéo lên để hỗ trợ. Vì ông ta đuối lý quá mà !!

Đoàn người hung hăng hiếu chiến mang theo túyp nước bằng sắt, gậy đến tìm đuổi đánh bằng được người trung niên kia vì cho rằng có lời nói qua lại với "Cha Nam" . Không chỉ dừng lại, LM Nam còn huy động thêm khoảng 200 giáo dân cùng kéo lên tìm người trung niên kia để đánh. Hậu quả người trung niên bị đánh phải nhập viện cấp cứu với nhiều thương tích chí mạng ở vùng đầu, trên gò má và cánh tay.”




Dòng trạng thái trên facebook Trần Hạnh (kèm theo những hình ảnh thương tật của người đàn ông trung niên) đã thu hút được sự chú ý lớn của dư luận. Trong số hơn 3000 bình luận, bên cạnh những bình luận thể hiện sự bức xúc đối với LM Đặng Hữu Nam thì còn có rất nhiều bình luận của những người tự nhận là giáo dân, họ không chỉ thể hiện thái độ bảo vệ Cha xứ của mình mà còn dùng những từ ngữ vô văn hóa, đầu đường xó chợ để thóa mạ facebooker Trần Hạnh.


Đến thời điểm hiện tại, việc LM Nam có tấn công học sinh và hành hung người dân hay không vẫn chưa được làm rõ. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin ngay khi có thể. 

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

Hậu bầu cử - tương lai nào cho phong trào đấu tranh ở Việt Nam ?





Ngay từ khi cuộc đua vào Nhà Trắng mới bắt đầu, giới đấu tranh trong và ngoài nước đã xôn xao không ngừng nghỉ, các chính trị gia facebook của chúng ta liên tục đưa ra những bình luận và phán đoán. Đối với họ, cuộc bầu cử này không chỉ chọn ra vị Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ mà còn quyết định xem ông chủ tiếp theo của họ là ai. Trong bối cảnh chính phủ Việt Nam bắt đầu mạnh tay với những “nhà dân chủ” vi phạm pháp luật thì việc phong trào đấu tranh thành công hay thất bại phụ thuộc rất nhiều vào vị Tổng thống Hoa Kỳ tiếp theo. Bởi lâu nay giới đấu tranh ở Việt Nam vốn hoạt động dựa trên các chính sách của chính phủ Mỹ, nay Nhà Trắng có ông chủ mới – Donal Trump – một tổng thống chưa từng làm chính khách, ắt hẳn sẽ có những chính sách đối ngoại khác hẳn các đời tổng thống cũ, điều này sẽ quyết định số phận của những người tự xưng là “nhà đấu tranh dân chủ - nhân quyền”.

Khi cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ bước vào giai đoạn nước rút, giới đấu tranh ở Việt Nam đặt khá nhiều hy vọng vào bà Clinton. Một phần bởi chính sách của bà Clinton có nhiều nét tương đồng với cựu tổng thống Obama . Một phần bởi bà Clinton là một người hiếu chiến, thời bà còn làm ngoại trưởng, nước Mỹ đã phân phát “dân chủ” đến khá nhiều quốc gia. Vì vậy giới đấu tranh trong nước hoàn toàn có cơ sở để tin rằng nếu đắc cử, bà sẽ nhón tay làm phúc, thực hiện 1 cuộc cách mạng màu ở Việt Nam – điều mà giới đấu tranh mong muốn bấy lâu nay mà chưa thành hiện thực.

Tuy nhiên đời vốn không như mơ, mặc dù bị truyền thông quay lưng nhưng Donald Trump vẫn giành chiến thắng cách biệt để chính thức trở thành Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ. Thường thì giới đấu tranh ở Việt Nam khá nhạy với những thông tin liên quan đến nước mẹ, tuy nhiên lần này họ lại không mấy mặn mà, có lẽ đang bận suy tính con đường khác cho tương lai của mình cũng nên. Mà lạnh nhạt cũng phải thôi, Trump khác với những cựu tổng thống trước đó. Trong chiến dịch tranh cử của mình, ông đã tuyên bố “chúng tôi sẽ ngừng cố gắng tham gia vào việc xây dựng nền dân chủ (ngoài Mỹ) và lật đổ chế độ, cũng như can thiệp vào tình huống mà trong đó chúng tôi không có quyền can thiệp”. Tuyên bố này như dội gáo nước lạnh vào phong trào đấu tranh ở Việt Nam. Lâu nay nếu không mượn hơi các tổ chức và chính phủ nước ngoài, đặc biệt thì chính phủ Mỹ thì đám dân chủ cuội trong nước vốn không thể làm nên trò trống gì. Nếu nước Mỹ ngừng lật đổ chế độ thì có nghĩa là tiền dành cho những hoạt động chống phá cũng không còn, tuyên bố của Trump không khác gì chặt đứt xương sống của phong trào đấu tranh ở Việt Nam. Mặt khác ông này từng tuyên bố sẽ siết chặt chính sách nhập cư, như vậy coi như cắt đứt giấc mơ Mỹ của nhiều “nhà dân chủ”, sẽ không còn những Cù Huy Hà Vũ hay Trần Khải Thanh Thủy “version” tiếp theo. Không còn giấc mơ với tấm thẻ màu xanh, dường như người ta cũng không còn mặn mà tranh đấu thì phải.


Ở trong nước, thời điểm này thực sự quá khó khăn đối với các “nhà dân chủ”, chính quyền thì mạnh tay trong khi chỗ dựa lại đang lung lay nên phong trào có vẻ như đang tạm lắng để nghe ngóng tình hình. Ở quốc ngoại, việc ông Trump lên làm tân tổng thống khiến giới cờ vàng lưu vong phải đối mặt với nguy cơ không còn nguồn tài trợ, thậm chí là bị trục xuất khỏi nước Mỹ. Lỡ bị đuổi thì biết đi đâu bây giờ, chửi Việt Nam bao nhiêu năm giờ quay về không được mà ở lại cũng chẳng song. Kiếp lưu vong, quả thật nhục hơn con cá nục.


Đến thời điểm này, tương lai của phong trào đấu tranh trong và ngoài nước mờ mịt, lạnh giá như thời tiết mùa đông Hà Nội.

Giới đấu tranh Việt Nam xôn xao trước thềm bầu cử tổng thống Mỹ


Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ - một đất nước cách Việt Nam nửa vòng trái đất đang khiến cả thế giới xôn xao. Đây cũng là điều dễ hiểu, bởi ở thời điểm hiện tại Mỹ vẫn là 1 trong những quốc gia có tầm ảnh hưởng lớn nhất thế giới, mọi cử động của cường quốc này đều khiến thế giới sốt sình sịch. Cư dân mạng Việt Nam cũng không phải là ngoại lệ, người ta theo dõi cuộc bầu cử này từ khi 2 đảng Dân Chủ - Cộng Hòa bắt đầu đưa ra những ứng viên, càng về cuối càng gay cấn, càng thu hút sự chú ý của dư luận. Nếu như phần lớn người Việt Nam theo dõi cuộc bầu cử này vì tò mò và vì nó thú vị như 1 trận đấu của Champions League thì có một số người được coi là ngoại lệ. Họ là giới đấu tranh dân chủ trong nước, là đám cờ vàng chống cộng cực đoan ở hải ngoại. Những người này theo dõi cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ không phải vì tò mò, họ theo dõi vì việc ai lên làm tổng thống sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới miếng cơm manh áo của họ. Vậy nên xôn xao là cũng là chuyện dễ hiểu.

Đối với giới đấu tranh trong nước, Tổng thống mới sẽ là người quyết định tương lai của phong trào. Lâu nay đích đến của những nhà “dân chủ” này luôn là nước Mỹ, đấu tranh nọ chai cũng vì tấm thẻ xanh thần thánh. Tân tổng thống với những chính sách nhập cư mới có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường xuất ngoại của họ.

Đối với giới cờ vàng lưu vong thì cuộc bầu cử này sẽ quyết định vận mệnh của họ. Tổng thống mới với những chính sách mới sẽ định đoạt số phận của cuộc đấu tranh họ đã theo đuổi hơn 40 năm nay.

Mặc dù cùng mục tiêu nhưng giới đấu tranh hiếm khi yên bình hay chung một ý kiến, ông nói gà thì kiểu gì bà cũng nói vịt. Nhưng riêng lần này, có vẻ như các nhà dân chủ của chúng ta đều chung 1 quan điểm “ủng hộ bà Clinton”. Cũng dễ hiểu thôi, việc 1 người có tư tưởng hiếu chiến như bà Clinton lên nắm quyền, đám dân chủ cuội hoàn toàn có quyền hy vọng 1 ngày nào đó bà sẽ nhón tay làm phúc, thực hiện cách mạng màu ở Việt Nam. Trái ngược với bà Cliton, trong chiến dịch tranh cử của mình, ông Trump đã tuyên bố nếu thắng cử, ông sẽ ngừng can thiệp vào công việc nội bộ của các quốc gia khác, như vậy nghĩa là nước Mỹ sẽ không còn gây sức ép lên chính phủ Việt Nam thông qua những con bài “dân chủ” hay “nhân quyền” thường thấy.


Những chính trị gia facebook ấy liên tục đưa ra những phán đoán, nhận định về cuộc bầu cử ấy. Cứ như thể ông/bà tổng thống Mỹ tiếp theo sẽ là trưởng tộc nhà họ. Mà có khi còn hơn thế ấy chứ, ông trưởng tộc chắc gì đã cho họ được cái gì, còn ông/bà Tổng thống sẽ quyết định đến miếng cơm manh áo của họ. Chúng ta sẽ cùng chờ xem, ai sẽ là Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ và cũng là người có quyền sinh quyền sát đối với phong trào đấu tranh các kiểu ở Việt Nam. 

Ai sẽ là người nắm giữ vận mệnh phong trào đấu tranh ở Việt Nam ?

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

Chúc mừng đảng trưởng Dũng Aduku



Dũng Aduku - đảng trưởng đảng Bao Cao su là một tay giang hồ có tiếng trong làng rân chủ. Anh ta điều hành một nhóm ô hợp, là nơi tập trung của đám người bất mãn, đầu đường xó chợ, lười lao động nhưng lại thích hưởng thụ. Hoạt động dưới danh nghĩa “đấu tranh dân chủ - nhân quyền” nhưng thực chất cái “đảng” của anh ta chỉ giỏi giải ngân quỹ bằng những trận bóng đá và sau đó là tụ tập nhậu nhẹt. Trong làng rân chủ, Dũng Aduku là một cái tên khá mờ nhạt cho đến ngày anh này bị bắt vì tội giao cấu với trẻ em. Tính đến thời điểm bị bắt vào ngày 21/08/2013, cô bạn gái mà anh này thường đưa đến các buổi ăn nhậu mới qua tuổi 15. Điều này đã được những bạn đồng nhậu của anh ta xác nhận. Nhưng cái lệ của làng rân chủ là khi một nhà đấu tranh bị bắt thì nhất định tội trạng của anh ta/chị ta phải có dây mơ rễ má, liên quan đến “dân chủ - nhân quyền”. Có như vậy, người ta mới có cớ để “tố cáo” chính quyền Việt Nam đàn áp nhà rân chủ với các ông Tây bà đầm.

Trong vụ án của Dũng Aduku, khi anh này mới bị bắt, nhiều nhà rân chủ đã cố gắng bới lông tìm vết, nhào nặn thông tin để biến cô bạn gái 15 tuổi kia thành công an, bắt chính quyền đi đổ vỏ bằng lý lẽ “cộng sản dùng mĩ nhân kế, gài bẫy nhà rân chủ”. Sau này, khi lá đơn xin khoan hồng của anh Dũng bị rò rỉ, các nhà rân chủ lại tổ lái thành “Dũng Aduku bị bắt trong quá trình đấu tranh đòi quyền “tự do tình dục” . Từ đây, tên tuổi anh được sánh ngang với những “tù nhân lương tâm” như Cù Huy Hà Vũ, Bùi Thị Minh Hằng, Lê Quốc Quân. Nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế nhắc đến tên anh như một tấm gương sáng về tinh thần đấu tranh dân chủ.


Sau 3 năm thụ án trong Trại giam số 6 Thanh Hóa, mới đây ngày 21/08/2016, Dũng ra tù. Ngày vào rầm rộ bao nhiêu thì ngày ra im lìm bấy nhiêu. Có lẽ quãng thời gian 3 năm đã khiến anh em, đồng bọn năm nào quên mất cái tên của đảng trưởng rồi cũng nên. Đón Dũng ở cổng trại giam chỉ có Lan Lê, Nguyễn Văn Tráng, Nguyễn Viết Dũng, Đỗ Tuấn…. Thông thường mỗi khi có 1 nhà “đấu tranh” nào đó ra tù thì thường được truyền thông chống cộng săn đón với các thể loại phỏng vấn tố cáo bị chèn ép, đánh đập trong tù, tố cáo “CSVN tra tấn tù nhân lương tâm” các thể loại. Nhưng có lẽ do vào tù với tội danh “Giao cấu với trẻ em” nên việc Dũng Aduku ra tù không được săn đón như những người khác. 3 năm cách ly với cộng đồng, ra trại lại bị anh em lạnh nhạt, Hoàng Sa FC cũng chỉ hoạt động cầm chừng, mạng lưới blogger đã sập, làng dân chủ cũng đã thay đổi ít nhiều….. Có lẽ đây là quãng thời gian vô cùng khó khăn để Dũng “tái hòa nhập” với làng đấu tranh dân chủ. 

Dù sao cũng chúc mừng đảng trưởng đã ra tù. Hy vọng sau thời gian ăn cơm tù mặc áo số, anh sẽ bỏ được thú vui bệnh hoạn mình

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2016

Đinh Nhật Uy – hãy ngưng ảo tưởng



Đinh Nhật Uy là anh trai của Đinh Nguyên Kha, 2 anh em Uy – Kha là những “nhà dân chủ” có tiếng cùng thời với cô Phương Uyên. Cách đây vài năm, anh em nhà này đã được mời đi ăn cơm tù ít bữa vì  đã “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”. Có vẻ như thời gian ăn cơm tù, mặc áo kẻ chưa đủ để khiến 2 anh em nhà này tỉnh ngộ nên sau khi ra tù Uy tiếp tục con đường đấu tranh kiếm cơm trên facebook. Mới đây, anh này được công an tỉnh Long An gửi giấy mời lên gặp mặt cho đỡ nhớ. Đáp lại tấm ân tình của công an tỉnh Long An, anh Uy đã viết hẳn 1 lá thư dài mà đọc từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu anh muốn nói cái gì.

Đầu tiên anh viết: “Trưa ngày 18/07/2014 tôi rất bất ngờ khi nhận một giấy mời của phòng an ninh điều tra công an tỉnh Long An với lý do là “Làm việc về việc sử dụng trang Facebook cá nhân”. Tôi nghĩ anh Uy không nhất thiết phải giả vờ “bất ngờ” vậy đâu. Bản thân anh và nhiều xuyên tạc viên khác thừa biết anh chị chém cái gì trên faceboo. Bản thân đã là một tờ giấy bẩn thì đừng cố tỏ ra sạch sẽ anh Uy ạ.

Anh viết tiếp Facebook là một trang mạng xã hội phổ biến trên thế giới nói chung và ở Việt Nam nói riêng. Luật pháp Việt Nam không có điều nào cấm người dân tham gia Facebook, do đó việc đăng ký và sử dụng trang Facebook cá nhân không phải là một cái tội để cơ quan an ninh gọi lên làm việc.” Anh nói câu này chuẩn cơm mẹ nấu luôn. Pháp luật Việt Nam không cấm anh dùng facebook cũng chẳng cấm chúng tôi dùng facebook. Nhưng dùng như thế nào mà để công an gọi lên thì anh phải tự xem lại cách ăn ở của mình thôi. Hàng chục triệu đồng bào của anh dùng facebook, chỉ một vài thành phần nổi bật được mời lên, ắt hẳn phải có lý do. Nhiều thanh niên đã được mời đi ăn cơm tù từ những hành vi trên facebook. Kính link để anh coi cho đỡ quên.

Theo anh Uy thì Trên một khía cạnh nào đó nó (facebook của anh) mang tính riêng tư như thư tín cá nhân, và vì thế được bảo vệ theo Điều 21 của Hiến Pháp nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam: “Mọi người có quyền bất khả xâm phạm về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân và bí mật gia đình; có quyền bảo vệ danh dự, uy tín của mình.” Nói cách khác, cơ quan an ninh điều tra không có quyền kiểm tra trang Facebook cá nhân của tôi.” Nhưng chắc anh Uy chưa biết khoản 2 điều 140 chương XII Bộ luật tố tụng hình sự có viết rằng “Khi cần phải thu thập tài liệu, đồ vật liên quan đến vụ án thì có thể khám thư tín, điện tín, bưu kiện, bưu phẩm”. Vậy nên cái bí mật cá nhân của anh chẳng là cái dẹo gì đâu mà tinh tướng.

Anh tiếp tục chém gió rằng “Việc chia sẻ trên trang Facebook cá nhân những suy nghĩ và nhận định cá nhân về các đề tài kinh tế, chính trị hay xã hội là hoàn toàn phù hợp với quyền tự do ngôn luận, tự do thông được quy định rõ trong Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam, cũng như trong Tuyên ngôn Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, Công Ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị Liên Hiệp Quốc mà Việt Nam đã ký kết.” Luật Việt Nam chưa thạo mà đã bày đặt trích Công ước Quốc tế. Nói để anh Uy hay nhé, ở khoản 3 Điều 19 của Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị viết “Việc sử dụng quyền tự do phát biểu quan điểm đòi hỏi đương sự phải có những bổn phận và trách nhiệm đặc biệt. Quyền bị giới hạn bởi:
a.     Tôn trọng những quyền tự do và thanh danh của người khác.
b.     Bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khỏe công cộng hay đạo lý.
Chẳng có nhà nước nào cho phép anh mở mồm nói tất cả những gì anh thích đâu. Không tin ư ? Hỏi Edward Snowden để biết thêm thông tin chi tiết nhé.


Anh tự tin khẳng định rằng việc anh sử dụng facebook là hoàn toàn phù hợp với pháp luật Việt Nam và công ước quốc tế. Thế thì việc quái gì anh phải sợ người ta mời anh lên làm việc. Anh khẳng định mình đúng thì cứ lên gặp người ta đi, uống cho thật nhiều nước chè vào cho họ tốn chè, tốn nước, đòi luôn cả tiền xăng xe đi lại nữa. Không có tật thì sao phải giật mình, anh Uy nhỉ ?

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

Những luật sư “dân chủ” cái gì cũng giỏi ngoại trừ luật


Chiều 8/8, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã có cuộc thị sát bất ngờ phố cổ Hội An, trò chuyện thân mật với bà con nơi đây. Hình ảnh về chuyến thăm bất ngờ của Thủ tướng nhanh chóng tràn ngập báo chí và mạng xã hội, trong đó có những bức ảnh về dàn xe Chính phủ trong phố cổ Hội An. Có rất nhiều ý kiến vào ra xung quanh những hình ảnh này. Dân thường không rõ luật nên hiểu lầm đã đành, đằng này có những luật sư, mà còn hẳn là luật sư “dân chủ” nhưng những điều cơ bản của Luật giao thông đường bộ cũng không nắm rõ, xem ra họ rất giỏi trong nhiều lĩnh vực: từ quyền con người, bảo vệ môi trường, cho đến đấu tranh đòi “tự do – dân chủ”…. họ đều giỏi, ngoại trừ luật.

Trên trang facebook của mình, Ls Hải đã đặt câu hỏi: Liệu Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có nộp phạt như Thủ tướng Hun Sen ? Ý của luật sư muốn so sánh rằng trước đây, thủ tướng Campuchia khi đi đường không đội mũ bảo hiểm (vi phạm luật giao thông) đã nghiêm chỉnh chấp hành việc nộp phạt như công dân bình thường. Còn thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đi trên đoàn xe vào phố đi bộ, như vậy có chấp hành việc nộp phạt hay không ? Ở tường nhà mình, Ls Luân giật tít bài khẳng định luôn là Thủ tướng phạm luật. Ông này còn cho rằng, người đứng đầu Chính phủ cũng là công dân bình thường và phải chấp hành luật Giao thông như công dân khác, nếu sai phải chấp nhận bị xử phạt.


“Điều 22  -  Luật giao thông đường bộ hiện hành quy định: Đoàn xe ưu tiên, trong đó có xe hộ tống cảnh sát dẫn đường không bị hạn chế tốc độ, được đi vào đường ngược chiều và các loại đường khác, kể cả khi có tín hiệu đèn đỏ và chỉ phải tuân thủ theo hiệu lệnh của CSGT.”

Như vậy có thể thấy, việc đoàn xe của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc (có xe hộ tống của cảnh sát dẫn đoàn) đi vào phố đi bộ Hội An là hoàn toàn không vi phạm Luật Giao thông đường bộ. Hơn nữa, đây là chuyến thị sát, công cán của Thủ tướng và đoàn tùy tùng, hoàn toàn không phải hoạt động cá nhân nên việc so sánh với lỗi vi phạm giao thông của Thủ tướng Hun Sen hay các công dân tham gia giao thông bình thường khác là hoàn toàn lố bịch, khập khiễng.

Như vậy 2 Ls trên có ý đồ gì khi viết ra những điều trên? Đừng nói luật sư mà lại không biết luật nhé. Tôi thì không nghĩ rằng 2 vị luật sư "danh tiếng" của làng "dân chủ" này không biết những điều khoản đơn giản ấy. Còn mục đích của họ khi viết những điều trên thì chắc hẳn ai cũng hiểu.


P/s: Nếu là Tổng thống Obama chắc hẳn chúng ta sẽ lại thấy những mĩ từ như “giản dị”, “gần gũi” y như đợt ông ấy đến thăm Việt Nam và 30 con phố bị cấm sẽ được xem là “chuyện thường ngày ở huyện”.

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2016

Chửi văn minh



Chửi văn minh – khái niệm nghe có vẻ lạ nhưng không hề mới. Thời đại này Chửi không có nghĩa là dùng những từ ngữ thô thiển kiểu đầu đường xó chợ để đánh hội đồng đối phương. Giờ đây chửi được nâng cấp lên một tầm cao mới, người ta chửi nhau bằng chữ nghĩa, bằng kiến thức, bằng từ ngữ lịch sự. Chửi là cả một nghệ thuật, người chửi dĩ nhiên là một nghệ sĩ.

Chửi như thế nào thì được coi là văn minh ? Chửi văn minh có nghĩa là chửi bằng kiến thức, chửi có căn cứ (có đường link dẫn chứng đáng tin cậy hoặc bản thân có kinh nghiệm thực tế), sử dụng ngôn từ lịch sự… sao cho khi đọc câu chửi người ta có thể nhận định rằng người chửi là một người có văn hóa, có kiến thức và phải coi trọng câu chửi ấy. Chửi để nó nể mình, phục mình chứ không phải chửi để nó coi thường mình.

Ờ….mà tuôi đang lan man cái quái gì ấy nhỉ ? Thôi quay vào nội dung chính mà bài viết này muốn truyền tải. Đó là “Chửi văn minh”. Nhưng mà chửi ai ? Có rất nhiều người để chửi. Chửi thằng hàng xóm nẹt pô, chửi bà cô mặc như ninja đi xe Lead rẽ không xi nhan, chửi trời, chửi đất, chửi bất cứ thằng nào mình ghét. Cơ mà nhìn chung thì cái thằng bị chửi nhiều nhất, có nhiều cái để chửi nhất tên là Trung Quốc. Nó làm hàng giả, hàng nhái, nó là nguồn cung cấp hóa chất độc hại, nó là thằng đang chiếm giữ trái phép đảo của Việt Nam…..cho nên dĩ nhiên là phải chửi nó rồi. Nhưng tại sao lại phải “chửi văn minh” ? Ờ thì bây giờ mình ghét nó, mình muốn vượt nó, muốn thắng nó thì phải hơn nó. Nó là cường quốc thứ 2 thế giới, nhà nó rộng, dân nó nhiều, mình chưa đọ được với nó bằng kinh tế thì phải vượt nó bằng văn hóa, phải lịch sự hơn nó nên dĩ nhiên có chửi nó thì cũng phải chửi sao cho thật văn minh.  

Chúng ta chửi nó suốt ngày nhưng phần lớn là chửi đổng, chửi cho bõ ghét. Chửi vậy nó mà biết nó lại cười cho thối mũi. Dạo gần đây đi đâu cũng thấy chửi Trung Quốc về việc nó dỡ Học viện Phật giáo Larung Gar. Chúng ta chửi nó đàn áp tôn giáo, phá hoại di tích….các kiểu. Chửi Trung Quốc nhưng lại sử dụng hình ảnh cảnh sát Nepal giải tán cuộc biểu tình hồi năm 2008. 



Thậm chí có bạn còn dùng hẳn ảnh hậu trường của phim The Touch để chửi. (Nguồn cho bạn nào lười search: https://www.savetibet.org/photos-of-soldiers-monks-on-movie-set-claimed-to-be-from-lhasa-unrest/. Link phim cho bạn nào muốn xem: https://www.youtube.com/watch?v=QE8qA3XAfUQ


Chửi như vậy là chưa văn minh và không có thuyết phục. Muốn chửi nó hãy search google tìm hình ảnh chính xác, như vậy chửi mới có giá trị.



Các bước chửi văn minh: Trong khi lướt facebook, thấy 1 thằng nào đó đang chửi về 1 vấn đề nào đó mà mình cũng muốn chửi theo nó thì đầu tiên ta phải tìm hiểu xem cái vấn đề mà nó đang chửi là gì, phải biết vấn đề ấy tròn méo ra sao thì mới chửi được chứ. Bước 2: search goole hoặc đọc sách báo để xác minh lại thông tin, xem cái mình định chửi nó có đúng như thế không. Bước 3: nếu đúng thì chỉ cần nhấn nút share, còn chưa đúng thì tự tìm bằng chứng đúng rồi share, còn tìm không ra thì tốt nhất đừng share. Đơn giản thế thôi.

Mỗi cmt trên facebook đều có thể được dịch ra đủ thứ tiếng, điều này có nghĩa là bạn bè thế giới có thể thấy chúng ta viết những gì, chửi những gì. Vì vậy hãy là một Chửi-er có kiến thức để thế giới phải nể phục.

P/s 1: Mọi thứ đều có ngoại lệ, “đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc giấy”. Chửi nhau kiểu solo mà gặp phải bọn mất dạy, chỉ biết chửi đổng thì không nhất thiết phải văn minh với chúng nóa, mà tốt nhất là không nên phí thời gian với bọn ý.

P/s 2: Mấy dòng này được viết ngẫu hứng trong một ngày Hà Nội trời phải gió.


Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Đã từng có một Vũng Áng như thế !


Những đầu ngày tháng 5 năm 2014, cả đất nước nóng lên cùng chảo lửa biển Đông khi Trung Quốc ngang nhiên đưa giàn khoan HD – 981 vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Chính phủ căng mình trên mặt trận ngoại giao; còn quân đội, kiểm ngư thì căng mình trên biển. Những thông tin về tàu kiểm ngư Việt Nam đâm va với tàu kiểm ngư Trung Quốc được đăng tải liên tục khiến lòng người nóng hơn bao giờ hết. Để rồi sau đó, những cuộc biểu tình chống Trung Quốc nổ ra, ban đầu là tuần hành ôn hòa, rồi chuyển sang bạo động, đốt phát nhà máy, xí nghiệp; thậm chí là xô xát, hôi của, đánh nhau.

Tại Vũng Áng, 6000 người xô xát chỉ vì 1 câu nói:  khoảng 6h ngày 14/5, chừng 40 người mặc quần áo công nhân, đội mũ bảo hiểm màu xanh đi trên 20 xe máy từ hướng xã Kỳ Long tiến đến cổng chính dự án Formosa tại khu công nghiệp Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Họ giơ 2 băng rôn có in ảnh Hồ Chủ tịch với nội dung: "Tôi yêu Việt Nam", "Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam" và cầm cờ Tổ quốc.  Đám đông người Việt Nam bỗng lớn dần lên, ước chừng tới 5.000 người và gây gổ với 1.000 người Trung Quốc sau câu nói “có lao động Việt Nam bị đánh chết”. Kết quả của cuộc chiến không cân sức ấy là 1 người chết (người Trung Quốc) 149 người bị thương (cả người Việt Nam lẫn người Trung Quốc). Bệnh viện đa khoa huyện Kỳ Anh bị bao vây, hầu hết các trường hợp bị thương tại Vũng Áng phải đưa thẳng lên Bệnh viện đa khoa tỉnh Hà Tĩnh. Trong số này, có 2 ca phải mổ cấp cứu ngay trong đêm, một bị dập phổi, một gẫy xương đòn cánh tay. Nhiều nhà máy bị đốt, phá, cướp tài sản.


Trước đó vài ngày tại khu công nghiệp Việt Nam - Singapore ở Bình Dương cũng đã xảy ra những cuộc tuần hành lớn rồi dẫn tới bạo động, đốt phá xí nghiệp khi công nhân vừa ra khỏi nhà máy đã được phát áo, phát tiền, thậm chí được phát cả bản photo vị trí doanh nghiệp Trung Quốc, Đài Loan. Cao trào của các cuộc diễu hành, một số công nhân còn nhận được tin nhắn kêu gọi biểu tình sẽ được cho 200.000-300.000 đồng/ ngay. Hậu biểu tình, 169 nhà máy bị đập phá, 14 công ty có nhà máy bị đốt, giám đốc người Hàn Quốc của công ty Apex, lúc 10 giờ đêm ngày 13-5-2014 bị truy đuổi phải nhảy từ lầu 2 xuống bị thương. Nhiều doanh nhân HongKong sợ hãi đã mua vé máy bay về nước, một số cố thủ ở tại các khách sạn để lẩn trốn.


Khi những cuộc biểu tình qua đi, những cái đầu nóng dần nguội lại người ta mới nhận ra rằng vì nghe theo lời kích động của những đối tượng xấu mà họ đã tự tay đập vỡ nồi cơm của chính gia đình mình. Những cuộc biểu tình, bạo loạn ấy luôn có dấu răng của tổ chức khủng bố Việt Tân khi 3 nhà “dân chủ” đã bị bắt trong vụ gây rối ở Bình Dương năm 2014. Đã từng có một Bình Dương, một Vũng Áng như thế, bây giờ khi chính phủ sắp công bố nguyên nhân và thủ phạm gây ra hiện tượng cá chết hàng loạt tại các tỉnh miền Trung hồi đầu năm nay, liệu bài học 2014 có giúp chúng ta tỉnh táo trước những lời kích động biểu tình, bạo loạn của giới “đấu tranh dân chủ” ?


Hơn bao giờ hết, chúng ta cần những trái tim nóng và những cái đầu lạnh, để đảm bảo quyền lợi và nồi cơm cho đồng bào mình và cho cả chính bản thân mình.


Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

Xin đừng hả hê trên sự hy sinh của người khác


Khi Su – 30MK2 cùng với 2 phi công mất tích trong lúc đang làm nhiệm vụ huấn luyện trên biển, cả nước ngóng chờ tin tức từ đội cứu hộ. 2 ngày sau đó Thiếu tá phi công Nguyễn Hữu Cường được tàu ngư dân cứu và đưa vào bờ. Anh Cường khẳng định mình cùng Thượng tá phi công Trần Quang Khải đã kịp bung dù khi máy bay gặp nạn, đã tiếp thêm hy vọng phi công Khải sẽ bình an vô sự trở về. Trong khi nhân dân cả nước hồi hộp chờ tin anh thì có một số người – những người tự nhận mình là “nhà đấu tranh dân chủ”, những người tự gọi nhau bằng những ngôn từ mĩ miều là “trí thức cấp tiến” lại nhân sự vụ này buông ra những lời hả hê, hoan hỉ.

Họ là những “trí thức” có bề dày thành tích chống chính quyền, có kinh nghiệm lâu năm trong việc suy diễn, xuyên tạc và bịa đặt. Họ cũng là những “nhà yêu nước” chống Trung Quốc bằng mồm rất quyết liệt, luôn cổ xúy bạo lực, kích động chiến tranh. Nhân vụ việc máy bay rơi, họ bịa ra đủ thứ chuyện. Ờ… Nào là “Trung Quốc dằn mặt Việt Nam trên biển Đông”. Rồi thì “Tổ chức R.H tại Hoa Kỳ cho VietPress USA biết rằng, chiến đấu cơ Su – 30MK2 chuyến bay 8585 của Không quân VN bị mất tích trên biển Đông vào sáng Thứ Ba ngày 14/6/2015 không phải do “sự cố kỹ thuật” như Hà Nội công bố, mà do bị tên lửa Trung Quốc bắn từ một tàu ngầm dưới đáy biển tại vùng sát đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa. Trong khu vực hiện nay Trung Quốc có 4 tàu ngầm đang hoạt động ngày đêm.”

Dòng trạng thái trên được chia sẻ bởi facebook Nguyễn Văn Đề - một nhà “dân chủ” có thâm niên chống chính quyền nhiều năm. Dòng trạng thái này nhận được khá nhiều lượt thích, bình luận và chia sẻ. Những bình luận chủ yếu xoay quanh việc kết tội Trung Quốc đã bắn hạ chiến đấu cơ của Việt Nam (nếu tên lửa của tàu ngầm hạ được chiến đấu cơ bay với vận tốc tối đa 2000km/giờ ở độ cao 17.300m thì có lẽ Mỹ còn phải học hỏi Trung Quốc dài dài). Dường như những “trí thức cấp tiến” ấy không ai đọc báo để cập nhật tình hình và cũng không có ai phân biệt nổi số hiệu máy bay với số hiệu chuyến bay nên tất cả đều đồng tình với chi tiết “chiến đấu cơ Su – 30MK2 CHUYẾN BAY 8585 của Không quân VN”. Thật đáng quan ngại với tầm hiểu biết của những trí thức này. Các bình luận -  hoặc nhằm đổ tội cho Trung Quốc, hoặc nhằm kết tội chính quyền Việt Nam “hèn với giặc”. Không có bất kỳ bình luận nào quan tâm đến sự sống còn của 2 phi công. Có vẻ như các “nhà dân chủ” quan tâm đến việc làm thế nào để lôi bằng được Trung Quốc vào việc này (thông qua đó chửi chính quyền Việt Nam) hơn là sự sống còn của các phi công – những người đang ngày đêm bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của đất nước để cho các vị được sống trong hòa bình mà ngồi gõ bàn phím chửi chính quyền. Một số còn thể hiện khả năng đánh hơi của mình bằng việc suy diễn “đầu não bay nhảy có tình báo, gián điệp của Trung+ nên lịch trình bay nhảy nó báo về nhà nó”, vân vân và mây mây….


Trưa hôm qua – 16/6, chiếc máy bay tuần thám CASA C212 số hiệu 8983 cùng phi hành đoàn 9 người đã mất liên lạc trên vùng biển gần đảo Bạch Long Vĩ. Thời tiết lúc ấy tại Hải Phòng rất xấu, nhưng phi hành đoàn vẫn bay vì có tín hiệu được truyền về, họ bay trong điều kiện thời tiết không đảm bảo an toàn với hy vọng mau chóng cứu được phi công Trần Quang Khải. Đến thời điểm hiện tại, số phận 9 quân nhân chưa rõ sống chết ra sao thì các “trí thức” ấy đã nhanh chóng chộp lấy tin này - hả hê - vui sướng - lấy đó làm căn cứ để khẳng định những phán đoán, suy luận của mình. Tất cả đều vui vẻ bàn luận, người tung kẻ hứng, rôm rả và ồn ào. Tựu chung lại là những niềm vui tột cùng khi có thêm 1 cái cớ để chửi chính quyền.


Khỏi cần nói thì ai cũng biết các vị chống chính quyền, nhưng đã mang danh là “trí thức” thì làm ơn hãy chống 1 cách có đầu óc, có đạo đức 1 tý. Kẻo nước ngoài mà biết họ lại cười cho thối mũi rằng “giới trí thức dân chủ ở Việt Nam đã không có tài lại còn thiếu luôn cả đức”. Ở thời điểm này, khi nhân dân cả nước đều ngóng trông tin tức từ các anh, đều hy vọng các anh bình an vô sự trở về, các vị, dù có căm ghét chế độ này đến tận xương tủy thì cũng đừng để phần con lấn át phần người, đừng tung tin đồn nhảm để hoang mang dư luận, đừng hả hê kiếm chác trước sự sống còn của người khác.

P/s 1: Theo fanpage Đơn vị tác chiến điện tử thì việc Su 30MK2 và CASA bị hạ do áp chế điện tử là điều không thể. Bởi hệ thống điện tử trên các máy bay được truyền tải qua dây dẫn nên bên ngoài không thể can thiệp vào quá trình truyền dẫn.


P/s 2: Các bài viết nhảm nhí kể trên đều nhận được hàng nghìn lượt like và chia sẻ, thế mới thấy cộng đồng mạng Việt Nam cả tin đến mức nào. Trên 1 số trang báo mạng đưa tin về sự việc này cũng bắt đầu xuất hiện những cmt kiểu như “có khi nào là do “nước lạ” dùng áp chế điện tử khống chế không”, “tôi nghĩ chắc bị bắn hạ rồi”,vân vân và mây mây…. Tôi biết các bạn đang rất lo lắng và khát thông tin nhưng cũng mong các bạn hãy thật bình tĩnh và tỉnh táo trước những thông tin không chính thống. Nghĩ trước khi share bất cứ thứ gì.


Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Không có mợ thì chợ vẫn đông



Vẫn như mọi khi – kiên quyết chống đối chính quyền đến cùng. Nhân dịp bầu cử quốc hội khóa 14, các thể loại “dân chủ”, “dâm chủ” ở Việt Nam thể hiện sự chống đối bằng cách viết “tuyên ngôn” lên thẻ cử tri hoặc xé bỏ thẻ cử tri, đồng thời hô hào, phát động phong trào tẩy chay bầu cử bằng băng rôn, khẩu hiệu, áo, mũ từ trước khi diễn ra bầu cử vài tháng. Phong trao nghe thì có vẻ rầm rộ nhưng kết quả thì cũng vẫn như mọi khi thôi. Vài trăm người tẩy chay bầu cử không là gì so với con số gần 70 triệu cử tri trên cả nước. Tỷ lệ bỏ phiếu không đạt chỉ chiếm 1,23% đã chứng minh phần nào câu nói “không có mợ thì chợ vẫn đông”. Các mợ tẩy chay bằng cách không đi bầu cử thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả bỏ phiếu hay tương lai của nước nhà.

Các vị là những người “hoạt động nhân quyền”, “đấu tranh dân chủ” để đòi quyền chính trị - dân sự cho xã hội nhưng chính bản thân các vị lại từ bỏ quyền chính trị quan trọng của mình. Chẳng khác nào bãi nước miếng vừa nhổ ra rồi lại tự liếm. Hóa ra cái trò mèo đấu tranh của các vị có nghĩa là chống không được thì phá, phá không được thì tẩy chay, tẩy chay không thành công thì đổ tại dân bị nhồi sọ. Hô hào tẩy chay bầu cử, không đi bỏ phiếu hoặc bỏ phiếu trắng, hoặc viết “tuyên ngôn” lên để phiếu không hợp lệ… Tất cả những hành động trên đều chứng tỏ sự bế tắc, mất phương hướng của bầy đoàn “dân chủ”. Ngoài việc hô hào phá hoại, những kẻ này còn làm được gì ? Liệu ai dám đặt cược tương lai đất nước vào tay những kẻ thất đức, bất tài vô dụng này ?

Nếu có “năng lực dân sự” đầy đủ, sao không khai thác triệt để cái “quyền cử tri” của mình và hướng dân chúng khai thác nó sao cho hiệu quả nhất để đạt được mục đích. Làm cách mạng nhưng lại chọn cái việc “dễ” làm nhất là “tẩy chay” chứng tỏ họ vừa (não) ngắn vừa bất lực. Mà thôi, có tẩy chay, có làm phiếu không hợp lệ, có phát động phong trào thì cuối cùng 98,77% cử tri đã thực hiện tốt quyền và nghĩa vụ công dân của mình. Nhà nước đã trao cho các vị quyền bầu cử, để các vị khai thác quyền cử tri của mình, nhưng chính các vị đã tự nguyện từ chối quyền công dân của mình. Đi bầu cử để sau này có gì không vừa lòng có thể túm cổ cái ông/bà mà mình đã bầu cho và nói rằng “Tui bầu cho ông/bà, giờ tui yêu cầu ông/bà phải truyền đạt đến quốc hội ý kiến này của tui”. Còn không đi bầu cử, thì có nghĩa là sau này các vị chả có quyền hành gì yêu cầu người ta phải thế này thế này. Tự mình không tôn trọng quyền công dân của mình thì đừng mở mồm ra hô hào đòi quyền cho người khác.


Mà thôi, không có mợ thì chợ vẫn cứ đông mà. 

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

Những người không chịu lớn



“Một dân tộc dốt là một dân tộc yếu, một dân tộc nghèo là một dân tộc hèn, một dân tộc ỷ lại vào nước ngoài thì không xứng đáng là độc lập tự do.”
---------------------------------------------------
Dân gian ta có câu “trẻ cậy cha, già cậy con” ý muốn nói khi ta còn bé, ta yếu đuối thì ta hay trông cậy vào người lớn. Những tưởng chỉ có “trẻ” mới cần “cậy cha”, nhưng ở Việt Nam, có nhiều người lớn rồi nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi tư tưởng trông đợi, lệ thuộc vào người khác. Họ là những người không dám tự giải quyết các vấn đề của dân tộc mình, mà luôn mang trong mình tư tưởng ỷ lại, trông đợi vào sự chỉ đạo từ quốc gia khác.

Chưa bao giờ tâm lý lệ thuộc lại nặng nề như bây giờ. Từ chuyện nhỏ như con cá, cái cây cho đến những thứ lớn lao như chủ quyền biển đảo. Thay vì tự mình giải quyết các vấn đề của đất nước mình thì một bộ phận không nhỏ chỉ thích ký thỉnh nguyện thư và trông đợi vào quốc gia khác. Có thể liệt kê ra cơ số những thỉnh nguyện thư hoặc những dạng tương tự như thế.
                                                                                                                            
-          “Tuyên bố 258” – một trò hề mang danh “dân chủ”. Những người tự xưng là “nhà đấu tranh” đã đẻ ra thứ tuyên bố này với hy vọng thông qua áp lực của nước ngoài để sửa đổi pháp luật của Việt Nam.
-         Thỉnh nguyện thư cho nhân quyền Việt Nam của giới chống cộng cực đoan.
-         Thỉnh nguyện thư phản đối Việt Nam gia nhập Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc.
-         Thỉnh nguyện thư kêu gọi quốc hội Mỹ thông qua Luật nhân quyền cho Việt Nam.
-         Thỉnh nguyện thư đòi thả tự do cho Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Viết Dũng – những đối tượng vi phạm pháp luật.
-         Thỉnh nguyện thư yêu cầu Nhà Trắng trừng phạt Trung Quốc.
-         Thỉnh nguyện thư kêu gọi Hoa Kỳ can thiệp, giải quyết vụ cá chết ở miền Trung trong khi chính nước này đang ngập chìm trong cá thối.
-         Thỉnh nguyện thư yêu cầu chính phủ Mỹ điều tra Formosa gây ô nhiễm môi trường trong khi bản thân Mỹ là một nước thải nhiều CO2 ra môi trường nhất. Trước đó nước này cũng từ chối ký hiệp định thư Kyoto nhằm cắt giảm khí nhà kính để bảo vệ môi trường.
-         Thỉnh nguyện thư kiến nghị Chính phủ Mỹ yêu cầu Chính phủ Trung Quốc ngừng ngay lập tức việc cải tạo và xây dựng trên quần đảo Trường Sa.
-         Và cơ số các thể loại thỉnh cầu khác nữa.

Xem ra đối với một số người thì khi đói, họ thích thỉnh cầu, chờ người khác nấu cho ăn hơn là tự thân vận động. Thỉnh nguyện thư mong ông tổng thống sắp mãn nhiệm ở tận bên kia đại dương chú ý đến tình hình môi trường ở Việt Nam trong khi bản thân mình thì vô tổ chức: rác thì tiện đâu vứt đấy, điện, nước xài thả phanh, chưa bao giờ có suy nghĩ phân loại rác chứ đừng nói đến tái chế. Bản thân sống không hòa thuận với xóm làng, tài đức không đủ để nhân dân tín nhiệm bầu làm người đại diện cũng thỉnh nguyện thư nhờ ông này, bà kia thay đổi luật bầu cử dùm. Những vấn đề liên quan đến chủ quyền biển đảo. Nói thì rõ hay nhưng tiếc chục nghìn tiền tin nhắn góp gạch xây Trường Sa. Miệng hô yêu nước nhưng đến nghĩa vụ quân sự cũng không dám đi. Mở mồm ra là đòi đánh nhau nhưng thấy mua vũ khí thì lên giọng dạy đời “sao không mang tiền đó đi làm từ thiện”. Biển nhà mình, chủ quyền đất nước mình nhưng cứ mở mồm ra là “chỉ cần làm đồng minh của Mỹ thì Mỹ sẽ bảo vệ Việt Nam”. Từ bao giờ mà tư tưởng nô lệ ngấm sâu vào máu của một bộ phận người Việt Nam đến vậy ?


Chúng ta đâu còn là con nít để hơi có tý chuyện cũng đi méc bố mẹ, huống chi nước Mỹ không phải bố mà cũng chẳng phải mẹ của Việt Nam. Ôi ! Những người Việt Nam nhiều tuổi mà mãi không chịu lớn. Muốn giàu như Nhật, đẹp như Hàn, văn minh như Mỹ nhưng lại không muốn đứng trên chính đôi chân của mình. Thích giàu nhưng không muốn lao động, nhà của mình nhưng lại thích cho thằng khác làm chủ. Khó hiểu thật !

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

“Bà mẹ quốc dân” và chuyện mang con nhỏ đi biểu tình

Bà mẹ quốc dân đang mơ về chế độ cũ

Chị Hoàng Mỹ Uyên – chủ quán café ở thành phố Hồ Chí Minh mới trở hình mẫu “bà mẹ quốc dân” thông qua cuộc biểu tình yêu cá, yêu môi trường ngày 8/5 vừa qua. Tóm tắt diễn biến sự việc như sau:  Sáng ngày 8/5/2016, chị Uyên có mang theo một cháu nhỏ là học sinh lớp 4 tham gia biểu tình để thể hiện sự quan tâm của mình đến vấn đề ô nhiễm môi trường. Trong cuộc biểu tình đông người có xảy ra xô đẩy, chen lấn, chị và cháu bé bị ngã. Ngay lập tức những hình ảnh này được ghi lại và tràn ngập mạng xã hội. Một số người cho rằng chị và cháu bé bị công an đánh hội đồng vào đầu !?! Một số khác cho rằng trong đám đông hỗn độn, chuyện bị xô đẩy là điều bình thường. Tuy nhiên dù chị và cháu bé bị ngã vì lý do gì thì giờ đây, chị cũng đã trở thành hình mẫu “bà mẹ quốc dân” ver VietNam.

Chị Uyên và cháu nhỏ


Những “bà mẹ quốc dân” đem theo con mình đi biểu tình như chị Uyên không hề hiếm. Trước chị, những “nhà đấu tranh”, “nhà dân chủ” ở Việt Nam đã làm điều này từ rất lâu rồi. Họ mang con, cháu mình – những đứa trẻ có đứa mới 6 tuổi đi biểu tình, từ biểu tình chống Trung Quốc, yêu cây xanh đến biểu tình tưởng niệm liệt sĩ hy sinh. Họ không chỉ mang con mình theo, họ còn đẩy những đứa bé ra tuyến đầu. Những đứa trẻ tội nghiệp, mặc những chiếc áo được viết vẽ nguệch ngoạc, tay cầm biểu ngữ chửi chính quyền, miệng hô hào những câu mà có lẽ ở tuổi ấy, các em chưa thể hiểu mình đang nói những gì. Những đứa bé đang tuổi hồn nhiên thốt ra những lời lẽ xúc phạm, xỉ vả đến những người đáng tuổi cha tuổi chú, những đứa bé sẵn sàng lao vào mọi cuộc xô xát vì chúng được bố mẹ dạy rằng cứ sấn tới đi, không ai dám động vào trẻ con đâu. Những đứa bé ấy được tiêm nhiễm vào đầu tư tưởng chống chính quyền từ khi chúng còn chưa được học những kiến thức cơ bản về cuộc sống. (đây mới đích thị là nhồi sọ)





Nhìn cô bé 10 tuổi - con chị Uyên mồ hôi nhễ nhại, mệt mỏi dưới trời nắng gay gắt, tôi nhớ đến những đứa trẻ - con của “nhà dân chủ” Thúy Nga. Chị Nga cũng thường xuyên mang con nhỏ theo trong những cuộc biểu tình, đêm hôm mang 2 đứa trẻ ra vệ đường nằm ngủ rồi chụp ảnh. Tôi nhớ đến những đứa trẻ là em, là con của “dân oan” Maria Thúy Nguyễn. Tôi nhớ những đứa trẻ là con của chị Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, con của Lê Công Định và chợt nhận ra rằng hầu hết những “nhà đấu tranh”, “nhà dân chủ” ở Việt Nam đều mang theo con mình đi biểu tình. Những đứa trẻ đáng ra cần phải cắp sách đến trường, học hỏi kiến thức thì lại được những người lớn là chị, là mẹ, là bà của chúng mang theo trong những cuộc biểu tình, khoác lên mình chúng những chiếc áo nguệch ngoạc chữ nghĩa, gieo vào đầu chúng những toan tính đê hèn của người lớn. Những đứa trẻ thay vì được học hát thì lại được học những câu chửi tục. Những đứa trẻ thay vì vẽ những bức tranh đúng với lứa tuổi của mình thì lại được mẹ chúng dạy cho cách cầm biểu ngữ chống chính quyền. Những đứa trẻ ấy thay vì được bảo vệ thì lại bị chính cha mẹ chúng mang ra làm lá chắn khi có xô xát với lực lượng chức năng. Quyền con người mà cụ thể là quyền trẻ em của những đứa bé ấy ở đâu ? Người xưa có câu “hổ dữ không ăn thịt con” còn những vị, toàn là những “nhân sĩ trí thức”, giải thưởng nọ, giải thưởng kia của nước ngoài mà lại sử dụng con mình làm công cụ để phục vụ cho mưu đồ chính trị. Thử hỏi còn thứ gì hèn mạt, khốn nạn hơn thế ?


Quay lại chuyện của “bà mẹ quốc dân”. Tôi cũng là phụ nữ, dù tôi chưa lập gia đình, chưa có con nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ mang con mình ra làm lá chắn. Người ta nói chị Uyên đi biểu tình để đòi hỏi một môi trường sống trong lành cho con mình. Nếu là tôi, có thể tôi cũng sẽ làm như chị nếu môi trường sống của con tôi bị ảnh hưởng. Tuy nhiên tôi sẽ không mang con mình đến một chỗ xô bồ như thế. Nếu cần phải đấu tranh, tôi sẽ đi một mình. Đó là cách tôi che chở cho con mình. Đừng ai ngụy biện rằng đó là cách dạy cho đứa trẻ yêu môi trường. Dạy cho nó bảo vệ môi trường từ những cái nhỏ nhặt nhất như vứt rác đúng nơi quy định, tái chế rác, sử dụng tiết kiệm điện, nước chứ không ai dạy trẻ nhỏ ra đường hô hào khi chính đứa bé không hiểu nó đang đi đâu, đang làm gì. Trẻ nhỏ cần được vui chơi đúng với lứa tuổi của chúng chứ không phải trở thành công cụ, thành lá chắn cho những ông bố bà mẹ tham gia “đấu tranh”.

“Không ai tin vào một tình yêu dành cho cá hay môi trường, hay ghê gớm hơn là quê hương dân tộc, khi thậm chí đến thứ tình cảm nhất đối với con em mình là sự che chở, cũng không có” – Trích từ facebook Mai Duong

Một số ý kiến khác về sự việc của chị Uyên: