Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

KHÔNG BIỂU TÌNH, CHÚNG TÔI SẼ CẦM SÚNG !



Gửi những thành viên của đảng Việt Tân, đảng Dân chủ, nhóm No U, fanpage nhật ký yêu nước, thanh niên công giáo, dân làm báo,… !

Chúng tôi là trong những người “không cùng quan điểm” với các bạn. Và vì “không cùng quan điểm” nên lâu nay các bạn vẫn gọi chúng tôi bằng những cái tên “mỹ miều” như “dư luận viên”, “hồng vệ binh”. Chúng tôi không có những hành động (biểu tình, tuyệt thực, tham gia phong trào dân chủ, đòi đa nguyên đa đảng, bôi nhọ lãnh tụ, xuyên tạc lịch sử) như các bạn nên từ những công dân bình thường, các bạn gọi chúng tôi là  “công an mật” là “an ninh chìm”. Bất cứ nơi nào có mặt chúng tôi, các bạn sẽ nói “chính quyền cử đến”, bất cứ lời nói nào chống lại các bạn, các bạn sẽ nói “tay sai của Đảng”, bất cứ cá nhân nào phê phán biểu tình, các bạn sẽ nói “bưng bô cho Tàu”… Những nhận xét này xuất phát từ góc độ cá nhân, chủ quan, thiếu tôn trọng người khác. Vậy nên hôm nay tôi viết đôi dòng này để chúng ta cùng “hiểu nhau hơn” dựa trên tinh thần tôn trọng những khác biệt của nhau.

ĐỪNG ÁP ĐẶT SUY NGHĨ CỦA MÌNH LÊN NGƯỜI KHÁC

Là người dân Việt Nam, từ đứa bé đến cụ già, từ trí thức đến công nhân, từ người lương thiện đến dân anh chị ai cũng có lòng yêu nước. Mỗi người có một cách thể hiện lòng yêu nước của mình. Có người mang nét đẹp Việt Nam ra thế giới, có người cống hiến tài năng phát triển quê hương, có người cầm súng canh giữ bình yên cho cuộc sống. Mỗi người một cách nhưng tựu chung lại đều mong muốn một Việt Nam phát triển trong hòa bình, độc lập. Còn các bạn, tôi tin rằng dù là người không muốn công nhận dòng máu Lạc Hồng đang chảy trong huyết quản hay là kẻ cảm thấy xấu hổ khi cầm hộ chiếu Việt Nam thì chí ít các bạn cũng có tình yêu thương với quê hương, với nơi các bạn được sinh ra và lớn lên. Các bạn có quan điểm riêng về cách thể hiện tình yêu đó. Các bạn muốn thể hiện lòng yêu nước của mình bằng biểu tình, đó là quan điểm của các bạn và những người khác không cần chung quan điểm ấy. Tự cho rằng mình là những người có tư tưởng “cấp tiến” nhưng chính bản thân các bạn đâu có tôn trọng ý kiến khác biệt như chúng tôi. Chẳng phải hoa hậu biểu tình, ngọn cờ đầu của phong trào dân chủ Bùi Thị Minh Hằng từng nói trong những cuộc biểu tình “đứa nào không hô yêu nước đứa ấy là con chó” đấy sao ? Nói như Bùi Hằng thì những con người đang âm thầm cống hiến cho đất nước đều là “con chó” hết chỉ vì họ không đi biểu tình, không hô “yêu nước” (!)

AI CŨNG CHỌN VIỆC BIỂU TÌNH. RA ĐẢO BIẾT DÀNH PHẦN AI ?

Chúng tôi không coi trọng những cuộc biểu tình của các bạn bởi nhiều lẽ. Các bạn tổ chức biểu tình ở đâu ? Ở bờ hồ Hoàn Kiếm - ở trong lòng thủ đô yên bình. Vậy Trung Quốc bành trướng ở đâu ? Ở ngoài biển các bạn ạ. Các bạn biểu tình ở thủ đô chỉ để những người dân tập thể dục ở bờ hồ xem mà thôi. Các bạn ở đó nói đó là cuộc biểu tình chống Trung Quốc nhưng phần lớn các băng rôn, khẩu hiệu lại là “đả đảo cộng sản bán đảo cho tàu”, “đả đảo bọn tay sai bán nước”. Một cuộc biểu tình có thể gây tiếng vang lớn với truyền thông, nhưng thử nhìn xem có mấy ai chú ý đến những cuộc biểu tình vài chục người của các bạn ngoài BBC và RFA ? Tại sao công an phải can thiệp ? Bởi họ đã quát loa đề nghị các bạn giải tán, tránh tụ tập gây mất trất tự công công thì các bạn tỏ thái độ như thế nào ? Chửi bơi, lăng mạ, hành hung và đôi khi là ăn vạ. Khi công an mời các bạn lên làm việc các bạn coi đấy là chiến tích, là thành tích để khoe với nhau. Ở ngoài đường nhìn đâu các bạn cũng thấy công an, nhìn ai cũng giống an ninh cả, từ bà già hàng nước đến cô bán bún đậu. Ở nhà, các bạn lên mạng chửi bới “nhà nước nhu nhược không đám đánh tàu”, “Đảng bán đảo cho Tàu nên không dám làm gì”, “phải phi chính trị hóa quân đội”, “muốn bảo vệ đảo phải lật đổ đảng Cộng sản”,…. Nguyễn Lân Thắng thì tuyên bố “thằng nào chat chit rủ tao đi biểu tình chống Trung Quốc thì tao đíu đi…Bao giờ có biểu tình chống chế độ hèn với giặc ác với dân thì hẵng gọi tao nhé”. Như vậy xét cho cùng mục đích chính của các bạn là biểu tình chống phá, xuyên tạc các chủ trương, chính sách của nhà nước chứ không hề có yêu nước.

MỖI CÂY MỖI HOA – MỖI NHÀ MỖI CẢNH

Đã có thời các bạn nhìn sang Philippin tỏ thái độ ngưỡng mộ khi chính quyền bên đó tổ chức biểu tình cho nhân dân rồi quay về chửi bới chính quyền Việt Nam. Nhưng các bạn hãy nhìn xem, sau cuộc biểu tình là gì ? Là việc Trung Quốc chiếm được bãi cạn Scarborough mà không tốn lấy một viên đạn. Tại sao chúng ta không kiện Trung Quốc ra tòa án Quốc tế như Philippin đang làm ? Bởi vì tòa án Công lý thế giới với các bản tuyên án không hề có chế tài. Nghĩa là không có tính cưỡng chế, vậy theo bạn việc tốn tiền theo đuổi một vụ kiện mà Trung Quốc không thèm ngó tới thì tốt hơn hay để dành tiền cho đóng tàu, vũ khí, cho ngoại giao tốt hơn ?

ĐỪNG YÊU NƯỚC BẰNG MÁU CỦA NGƯỜI KHÁC

Trên thế giới có lẽ ít có đất nước nào mà số bom đạn còn nhiều hơn cả số dân như Việt Nam. Hơn ai hết, nhân dân Việt Nam quá hiểu cái giá của hòa bình. Chủ quyền lãnh thổ là tối thượng nhưng chiến tranh là biện pháp cuối cùng nếu phải dùng đến. Trong khi nhà nước tìm cách giải quyết bằng con đường ngoại giao thì các bạn ở nhà tổ chức biểu tình gây sức ép. Phải chăng các bạn đang muốn chiến tranh ? Liệu chiến tranh có giúp chúng ta lấy lại một phần lãnh thổ đã mất ? Mỗi khi báo đài đưa tin bộ ngoại giao “quan ngại sâu sắc…” các bạn lại lớn tiếng “Đảng bán đảo cho tàu”, “nhà nước nhu nhược”… Nhưng các bạn thường lờ tịt đi những thông tin quân đội mình được trang bị thêm vũ khí. Thậm chí có người còn cho rằng mua vũ khí tốn tiền...thuế của các bạn. Thử hỏi không có vũ khí thì nếu có chiến tranh, các bạn sẽ đánh cảm tử phải không ?

Chiến tranh nổ ra, bộ đội là những người hy sinh đầu tiên sau đó sẽ đến dân thường. Còn các bạn, liệu các bạn sẽ cầm súng ra chiến trường hay trốn tịt ở một chỗ nào đó, chờ đánh nhau xong rồi cùng mấy bác Việt Tân về tiếp quản đất nước ?

Khi tôi hỏi sao bạn không đăng ký làm lính đảo. Các bạn hồn nhiên trả lời tôi rằng “các bạn đóng thuế để nuôi quân đội” nên các bạn không có nghĩa vụ phải tham gia quân đội. Đây là những lời ngụy biện cho sự yếu hèn của các bạn. Đóng thuế ư ? Có ai là không đóng thuế, và tiền thuế của các bạn nhiều khi chưa bằng số lẻ tiền thuế của người khác nhưng có mấy ai cứ hễ mở mồm ra là cậy mình đóng thuế như các bạn ? Trong khi người ta coi trọng những người lính không quản ngại gian nguy đang ngày đêm bảo vệ chủ quyền tổ quốc thì các bạn chỉ coi họ là những người làm thuê được trả lương bằng “tiền thuế”.  Nếu tiếc tiền, bạn hoàn toàn có thể làm nhiệm vụ thay họ và chúng tôi sẽ đóng thuế để trả lương cho bạn. Nói ngược nói xuôi thì với các bạn, biểu tình là yêu nước, không biểu tình là bán nước. Bạn nào trả lời được câu hỏi “lợi ích của những cuộc biểu tình” thì tôi cam đoan những cuộc biểu tình sau của các bạn, dù nhiều hay ít, dù nắng hay mưa tôi cũng sẽ tham gia.

KHÔNG BIỂU TÌNH, CHÚNG TÔI SẼ CẦM SÚNG !


Chúng tôi thấy những cuộc biểu tình của các bạn là hoàn toàn vô nghĩa, vậy nên chúng tôi không tham gia. Như vậy không có nghĩa là chúng tôi không yêu nước. Chúng tôi có cách yêu nước của riêng mình, chúng tôi học tập và lao động, cống hiến sức lực của cải cho đất nước. Chúng tôi sống và làm việc theo pháp luật, tin tưởng vào đường lối ngoại giao của Đảng và nhà nước. Chúng tôi chỉ xuống đường biểu tình khi thấy việc đó thực sự cần thiết. Và không như các bạn, chúng tôi không lấy “tiền thuế” ra đe dọa ai. Khi tổ quốc cần, chúng tôi sẵn sàng cầm súng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

NHỮNG ĐIỀU MÀ HARVARD CŨNG KHÔNG DẠY BẠN



Trong vụ cướp nhà băng ở Trung Quốc, một tên cướp hét lên: “Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!”. Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.
• Điều này được gọi là: “Cách thức khai tâm – Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn”.
Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: “Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!”.
• Điều này được gọi là: ”Hành xử chuyên nghiệp – Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!”.

Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): “Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?”. Tên cướp già gằn giọng: “Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!”
• Điều này được gọi là: “Kinh nghiệm – Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở”.

Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: “Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!”.
• Điều này được gọi là: “Bơi theo dòng nước – Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi”.

Người giám đốc tự nhủ: “Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!”.
• Điều này được gọi là: “Hãy loại bỏ những điều khó chịu – Hạnh phúc là điều quan trọng nhất”.

Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: “Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!”
• Điều này giải thích tại sao: “Kiến thức thì giá trị như vàng”


Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

THẤT BẠI CỦA “BO TRUNG”



Bùi Hằng bị bắt trong bối cảnh làng “dân chủ” Việt Nam đang bước vào giai đoạn rệu rã nhất. Những cuộc chiến không hồi kết giữa các nhân vật tầm cỡ như Mẹ nấm gấu - Người buôn gió khiến dư luận không còn quan tâm đến một kẻ chỉ có cái mồm như Bùi Hằng. Tuy nhiên khi mới bị, thị cũng được một số đài như BBC, RFA chú ý. Và cũng như những “nhà dân chủ” khác khi xộ khám,  Bùi thị cũng tung ra những chiêu trò nhằm hâm nóng tên tuổi như tự thiêu hay tuyệt thực. Nhưng đáng tiếc cho thị, những màn ăn vạ kiểu này đã quá quen thuộc, tấm gương lớn Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày khiến người ta mất lòng tin vào sự “đấu tranh” trong tù của các vị, bởi vậy sự việc Bùi thị bị bắt cứ dần chìm vào quên lãng.

Thời gian gần đây, không có gì để hâm nóng làng “dân chủ” vốn đang nguội lạnh, các nhà “cấp tiến” bắt đầu nghĩ đến Bùi Hằng, nhưng nghĩ thôi, chứ người ta cũng không ưa gì Bùi Thị nên cũng chả tha thiết lắm. Người ta bắt đầu nghĩ đến những đứa con của thị, và Bùi Trung đã trở thành đích ngắm. Bùi Trung hay còn được gọi là Bo Trung – đứa con cưng của Bùi thị lâu nay được biết đến như một tay phá gia chi tử, chơi bời nghiện ngập. Còn nhớ năm 2011, nhân lúc Bùi Hằng ra Bắc “đấu tranh”, anh con giai quý tử liền khuân đồ nhà đi bán, nghe đâu thiệt hại lên tới 150 triệu VNĐ. Ngay khi mẹ bị bắt, Bùi Trung được săn đón như một ứng cử viên mới cho vị trí “biểu tình viên” của mẹ. Hết Nam lại đến Bắc. Bùi Trung đi vận động biểu tình nhằm đòi tự do cho mẹ. Ngay sau khi Bùi Trung ra lời “kêu cứu”, làng “dân chủ” đã ủng hộ nhiệt tình, hàng loạt những tên tuổi từ lớn đến bé đồng loạt thay avatar lấy hình Bùi thị. Những tưởng mạng ảo thế nào thì ngoài đời như thế nhưng không , cuộc biểu tình đầu tiên do Bùi Trung phát động tại Hà Nội sáng 23/03 đã thu hút được nhóm giáo dân Hòa Hảo và vài người dân tộc H’mông tham gia do Lê Thu Trà, Nguyễn Tường Thụy dẫn đầu. “Siu nhân” Nguyễn Lân Thắng – người từng “thét ra lửa” tuyên bố trên facebook rằng sẽ không để Hà Nội yên khi Bùi Hằng chưa được thả thì mất tích từ sáng cho đến trưa mới thốt ra được một lời vàng ngọc “do thời tiết mưa lạnh nên không quy tụ được các tay chơi, hẹn nắng lên sẽ rực lửa”. Ngay đến những ông lớn từng hết lời ca ngợi Bùi Hằng như Lã Việt Dũng, Lê  Dũng Vova…cũng lặn sâu đến mức thiên hạ chẳng thấy các ngài ấy sủi tăm. Chỉ thương cho Bo Trung lơ ngơ cất tiếng hô “Free Bùi Hằng” trong lạc lõng.

Không chấp nhận số phận, Bo Trung quyết dân thân vào con đường “dân chủ”. Có lẽ lần này kinh phí nhiều, Bo Trung không ngại ngần tổ chức buổi café ký thỉnh nguyện thư gì gì đó tại những nơi sang chảnh như Thủy Tạ, café Helio. Nhưng tiếc rằng đầu tư như thế mà chẳng ai ngó ngàng tới, có chăng chỉ là vài lợi động viên trên…facebook. Cả thay già trẻ, lớn bé 13 người, chẳng biết họ có ký kết được gì không nhưng khi vấp phải sự phản đối của những người khác, Bùi Trung đã thể hiện ngay bản chất lưu manh của mình. Từ lúc bị “mời khéo” ra khỏi quán café, Bo Trung luôn mồm “ĐM mày”, “ĐM lũ vô học”, “ĐM tụi mày mới là phản động”, “ĐM bọn bán nước”. Mặc dù đã bị những người lớn tuổi kéo đi Bo Trung vẫn không quên ngoảnh lại “phun châu nhả ngọc” vào những người “ủng hộ xăng cho Bùi Hằng tự thiêu”. Đỉnh điểm của sự việc xảy ra ở đầu đường Cầu Gỗ. Một vài người mất bình tĩnh đã có ý định “dạy” cho Bo Trung một bài học. Nhân dân quanh đó cũng “đánh chết mẹ mấy thằng phản động đi”. Cuộc ẩu đả chỉ thực sự diễn ra khi anh Bo Trung đưa ra lời thách thức. Ngoài 3 người “ủng hộ xăng” ban đầu, cuộc ẩu đả còn có thêm sự xuất hiện của một người dân sống gần đó. Tính ra thì cuộc ẩu đả này xảy ra giữa 5 người và những người còn lại là can ngăn nhưng một khi đã vào tay các nhà “dân chủ” thì con số này được nhân lên cả chục lần. Mặc dù đi cùng Bo Trung là những thanh niên “cao, to, đen hôi” nhưng rốt cục thì tất cả đều đứng bên ngoài và.. chĩa máy ảnh vào cùng tiếng hô “công an đánh dân kìa bà con ơi”, “bớ làng nước ơi an ninh chìm đánh dân”, bớ…bớ…bớ… Cuộc ẩu đả chỉ kết thúc khi Bo Trung dùng võ cắn định “xin miếng thịt” của một người dân tham gia can ngăn. Bo Trung được đưa vào sâu trong cửa hàng quần áo và người phụ nữ bế con đứng chặn bên ngoài. Khẩu chiến một hồi rồi đường ai nấy đi. Buổi café ký kết chấm dứt, Bo Trung về mà không thấy lên tiếng kêu chấn thương nọ chai như các vị “dân chủ” khác thường làm.


Có lẽ giờ này trong trại giam, Bùi Hằng đang nhớ lại thời hoàng kim khi mới lên ngôi hoa hậu năm 2011 mà oán tránh những “đồng nghiệp” bạc tình bạc nghĩa.