“7
giờ 15 phút sáng ngày 6/6/2015, Tàu thăm dò
Dầu khí Tân Hải 571 của tập đoàn Dầu khí Hải Dương Trung Quốc di chuyển trong
vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, ở khu vực tây nam đảo Phú Quý (Bình Thuận),
cách đảo vào khoảng 20 hải lý và bờ chừng 40 hải lý (nằm giữa bờ và đảo). Lực
lượng chức năng Việt Nam đã huy động 06 tàu ra giám sát chặt. Tuy nhiên do chiếc
tàu đang di chuyển và chưa có hoạt động tác nghiệp nào nên lực lực lượng chức
năng Việt Nam vẫn dừng ở mức theo dõi. Vùng biển tàu Tân Hải 571 đang di chuyển
cũng là vùng biển có các lô dầu khí của Việt Nam với một số giàn khoan dầu khí
của Việt Nam đang hoạt động. 17h cùng ngày, Tân Hải 571 đã lùi ra xa hơn nhưng
vẫn nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Lực lượng chức năng đang tiếp
tục theo dõi.”
--------------------------
Khi đọc được thông tin này đã có một lực
lượng cmt đông đảo với nội dung “tại sao không bắt giữ tàu của Trung Quốc” cùng
một lượng cmt không hề nhỏ chê chính phủ Việt
Nam “hèn nhát”, “không dám”
phản kháng, đối đầu với Trung Quốc để bảo vệ chủ quyền biển đảo….kèm theo đó là những cmt kích động chiến tranh.
Phải nói rằng dân Việt Nam mình rất yêu nước, yêu biển đảo nhưng lại
lười tìm hiểu về luật biển hay những công ước mà Việt Nam tham gia. Yêu nước
không chỉ cần một trái tim nóng mà còn cần một cái đầu lạnh. Chúng ta dựa vào
Công ước Luật Biển 1982 để yêu cầu Trung Quốc trao trả các đảo đang chiếm giữ
thì chính chúng ta phải là người tuân thủ công ước này trước tiên.
Theo Công ước Luật Biển 1982, tàu bè các nước được quyền qua lại
vô hại qua lãnh hải của nước khác. Lãnh hải là khoảng cách 12 hải lý tính từ đường
cơ sở. Nôm na là từ bờ, từ chỗ nước tiếp giáp với đất liền hay từ chỗ nhô lên
khi thuỷ triều xuống. Tàu nước ngoài, kể cả tàu quân sự, nếu không gây ra các
hành động gây hại, đe doạ hòa bình, an ninh trật tự của quốc gia ven biển thì
được quyền đi qua vô hại trong lãnh hải của quốc gia ấy mà không cần phải xin
phép, không bị cản trở, không bị thu lệ phí và không bị phân biệt đối xử. Riêng
tàu ngầm và các phương tiện đi ngầm khác buộc phải đi nổi và treo cờ quốc tịch.
Việt Nam tham gia công ước trên từ năm 1994 và cụ thể hoá các nội
dung đó vào Luật Biển Việt Nam. Tại các điều 23 và 24 quy định cụ thể về các nội
dung “Đi qua không gây hại trong lãnh hải” và “Nghĩa vụ khi thực hiện quyền đi
qua không gây hại”. Hiện tại google vẫn chưa tính phí nên các bạn có thể thoải
mái tìm hiểu thêm.
Thế nên khi cái tàu dầu khí Tân Hải 517 nó đi cách bờ nhà ta 40 hải
lý, tức là đi ngoài lãnh hải, chúng ta không có quyền bắt giữ hay tấn công. Bắt
giữ hay tấn công lúc này đều là một cái cớ tuyệt vời để Trung Quốc tiến hành
chiến tranh hoặc trả đũa. Người Việt Nam không ngán chiến tranh và sẵn sàng
chơi khô máu với Trung Quốc để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ. Mỗi tấc đất biên giới
đều thấm đẫm máu người Việt Nam, nhưng chiến tranh là biện pháp bất khả kháng
cuối cùng. Nếu hô hào chiến tranh như một cách biểu thị lòng yêu nước thì có gì
đó vừa khôi hài vừa nhẫn tâm. Khôi hài bởi người ta chưa biết như thế nào là
chiến trận. Nhẫn tâm bởi vì chiến tranh luôn đồng nghĩa với chết chóc, đau
thương. Việt Nam mình, nghìn năm Bắc thuộc, 80 năm chống thực dân Pháp, 21 năm
kháng chiến chống Mỹ, chiến tranh biên giới phía Bắc, chiến tranh biên giới Tây
Nam… Vậy chưa đủ hay sao ?
Cuối cùng xin mượn câu nói của bác tôi – một tình nguyện quân Việt
Nam đã sống và chiến đấu gần 10 năm trên đất bạn Campuchia: “Chúng tao là những
người lính, chúng tao không sợ chiến tranh, nhưng chúng tao đã chứng kiến đủ sự
khốc liệt và tàn bạo của chiến tranh, 10 năm trên đất bạn, tao không nhớ mình
đã tự tay gói ghém, chôn bao nhiều đứa bạn. Nhiều đứa đến bây giờ vẫn chưa được
về quê mẹ. Thế là quá đủ rồi, cả đời tao chỉ biết cầm súng bắn nhau, tao không
muốn chúng mày phải khổ như tao ngày trước, chiến tranh là chết chóc. Nếu bây
giờ có chiến tranh, cứ để tao đi trước, tao già rồi, có chết cũng chẳng còn gì
hối tiếc, còn tụi bây còn trẻ, phải sống để xây dựng đất nước, để làm thay những
điều chúng tao không làm được”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét