Gửi những thành viên của đảng Việt Tân, đảng
Dân chủ, nhóm No U, fanpage nhật ký yêu nước, thanh niên công giáo, dân làm
báo,… !
Chúng tôi là trong những người “không cùng
quan điểm” với các bạn. Và vì “không cùng quan điểm” nên lâu nay các bạn vẫn gọi
chúng tôi bằng những cái tên “mỹ miều” như “dư luận viên”, “hồng vệ binh”. Chúng
tôi không có những hành động (biểu tình, tuyệt thực, tham gia phong trào dân chủ,
đòi đa nguyên đa đảng, bôi nhọ lãnh tụ, xuyên tạc lịch sử) như các bạn nên từ
những công dân bình thường, các bạn gọi chúng tôi là “công an mật” là “an ninh chìm”. Bất cứ nơi
nào có mặt chúng tôi, các bạn sẽ nói “chính quyền cử đến”, bất cứ lời nói nào
chống lại các bạn, các bạn sẽ nói “tay sai của Đảng”, bất cứ cá nhân nào phê
phán biểu tình, các bạn sẽ nói “bưng bô cho Tàu”… Những nhận xét này xuất phát
từ góc độ cá nhân, chủ quan, thiếu tôn trọng người khác. Vậy nên hôm nay tôi viết
đôi dòng này để chúng ta cùng “hiểu nhau hơn” dựa trên tinh thần tôn trọng những
khác biệt của nhau.
ĐỪNG ÁP ĐẶT SUY NGHĨ CỦA MÌNH LÊN NGƯỜI
KHÁC
Là người dân Việt Nam, từ đứa bé đến cụ
già, từ trí thức đến công nhân, từ người lương thiện đến dân anh chị ai cũng có
lòng yêu nước. Mỗi người có một cách thể hiện lòng yêu nước của mình. Có người mang
nét đẹp Việt Nam ra thế giới, có người cống hiến tài năng phát triển quê hương,
có người cầm súng canh giữ bình yên cho cuộc sống. Mỗi người một cách nhưng tựu
chung lại đều mong muốn một Việt Nam phát triển trong hòa bình, độc lập. Còn
các bạn, tôi tin rằng dù là người không muốn công nhận dòng máu Lạc Hồng đang
chảy trong huyết quản hay là kẻ cảm thấy xấu hổ khi cầm hộ chiếu Việt Nam thì
chí ít các bạn cũng có tình yêu thương với quê hương, với nơi các bạn được sinh
ra và lớn lên. Các bạn có quan điểm riêng về cách thể hiện tình yêu đó. Các bạn
muốn thể hiện lòng yêu nước của mình bằng biểu tình, đó là quan điểm của các bạn
và những người khác không cần chung quan điểm ấy. Tự cho rằng mình là những người
có tư tưởng “cấp tiến” nhưng chính bản thân các bạn đâu có tôn trọng ý kiến
khác biệt như chúng tôi. Chẳng phải hoa hậu biểu tình, ngọn cờ đầu của phong
trào dân chủ Bùi Thị Minh Hằng từng nói trong những cuộc biểu tình “đứa nào
không hô yêu nước đứa ấy là con chó” đấy sao ? Nói như Bùi Hằng thì những
con người đang âm thầm cống hiến cho đất nước đều là “con chó” hết chỉ vì họ
không đi biểu tình, không hô “yêu nước” (!)
AI CŨNG CHỌN VIỆC BIỂU TÌNH. RA ĐẢO BIẾT
DÀNH PHẦN AI ?
Chúng tôi không coi trọng những cuộc biểu
tình của các bạn bởi nhiều lẽ. Các bạn tổ chức biểu tình ở đâu ? Ở bờ hồ Hoàn
Kiếm - ở trong lòng thủ đô yên bình. Vậy Trung Quốc bành trướng ở đâu ? Ở ngoài
biển các bạn ạ. Các bạn biểu tình ở thủ đô chỉ để những người dân tập thể dục ở
bờ hồ xem mà thôi. Các bạn ở đó nói đó là cuộc biểu tình chống Trung Quốc nhưng
phần lớn các băng rôn, khẩu hiệu lại là “đả đảo cộng sản bán đảo cho tàu”, “đả
đảo bọn tay sai bán nước”. Một cuộc biểu tình có thể gây tiếng vang lớn với
truyền thông, nhưng thử nhìn xem có mấy ai chú ý đến những cuộc biểu tình vài
chục người của các bạn ngoài BBC và RFA ? Tại sao công an phải can thiệp ? Bởi
họ đã quát loa đề nghị các bạn giải tán, tránh tụ tập gây mất trất tự công công
thì các bạn tỏ thái độ như thế nào ? Chửi bơi, lăng mạ, hành hung và đôi khi là
ăn vạ. Khi công an mời các bạn lên làm việc các bạn coi đấy là chiến tích, là
thành tích để khoe với nhau. Ở ngoài đường nhìn đâu các bạn cũng thấy công an,
nhìn ai cũng giống an ninh cả, từ bà già hàng nước đến cô bán bún đậu. Ở nhà,
các bạn lên mạng chửi bới “nhà nước nhu nhược không đám đánh tàu”, “Đảng bán đảo
cho Tàu nên không dám làm gì”, “phải phi chính trị hóa quân đội”, “muốn bảo vệ
đảo phải lật đổ đảng Cộng sản”,…. Nguyễn Lân Thắng thì tuyên bố “thằng nào chat
chit rủ tao đi biểu tình chống Trung Quốc thì tao đíu đi…Bao giờ có biểu tình
chống chế độ hèn với giặc ác với dân thì hẵng gọi tao nhé”. Như vậy xét cho
cùng mục đích chính của các bạn là biểu tình chống phá, xuyên tạc các chủ
trương, chính sách của nhà nước chứ không hề có yêu nước.
MỖI CÂY MỖI HOA – MỖI NHÀ MỖI CẢNH
Đã có thời các bạn nhìn sang Philippin tỏ
thái độ ngưỡng mộ khi chính quyền bên đó tổ chức biểu tình cho nhân dân rồi
quay về chửi bới chính quyền Việt Nam. Nhưng các bạn hãy nhìn xem, sau cuộc biểu
tình là gì ? Là việc Trung Quốc chiếm được bãi cạn Scarborough mà không tốn lấy một viên đạn. Tại sao chúng ta không
kiện Trung Quốc ra tòa án Quốc tế như Philippin đang làm ? Bởi vì tòa án Công lý thế giới với các bản tuyên án không hề có chế tài.
Nghĩa là không có tính cưỡng chế, vậy theo bạn việc tốn tiền theo đuổi một vụ
kiện mà Trung Quốc không thèm ngó tới thì tốt hơn hay để dành tiền cho đóng
tàu, vũ khí, cho ngoại giao tốt hơn ?
ĐỪNG YÊU NƯỚC BẰNG MÁU CỦA NGƯỜI KHÁC
Trên thế giới có lẽ ít có đất nước nào mà số bom đạn còn nhiều hơn
cả số dân như Việt Nam. Hơn ai hết, nhân dân Việt Nam quá hiểu cái giá của hòa
bình. Chủ quyền lãnh thổ là tối thượng nhưng chiến tranh là biện pháp cuối cùng
nếu phải dùng đến. Trong khi nhà nước tìm cách giải quyết bằng con đường ngoại
giao thì các bạn ở nhà tổ chức biểu tình gây sức ép. Phải chăng các bạn đang muốn
chiến tranh ? Liệu chiến tranh có giúp chúng ta lấy lại một phần lãnh thổ đã mất
? Mỗi khi báo đài đưa tin bộ ngoại giao “quan ngại sâu sắc…” các bạn lại lớn tiếng
“Đảng bán đảo cho tàu”, “nhà nước nhu nhược”… Nhưng các bạn thường lờ tịt đi những
thông tin quân đội mình được trang bị thêm vũ khí. Thậm chí có người còn cho rằng
mua vũ khí tốn tiền...thuế của các bạn. Thử hỏi không có vũ khí thì nếu có chiến
tranh, các bạn sẽ đánh cảm tử phải không ?
Chiến tranh nổ ra, bộ đội là những người hy sinh đầu tiên sau đó sẽ
đến dân thường. Còn các bạn, liệu các bạn sẽ cầm súng ra chiến trường hay trốn
tịt ở một chỗ nào đó, chờ đánh nhau xong rồi cùng mấy bác Việt Tân về tiếp quản
đất nước ?
Khi tôi hỏi sao bạn không đăng ký làm lính đảo. Các bạn hồn nhiên
trả lời tôi rằng “các bạn đóng thuế để nuôi quân đội” nên các bạn không có
nghĩa vụ phải tham gia quân đội. Đây là những lời ngụy biện cho sự yếu hèn của
các bạn. Đóng thuế ư ? Có ai là không đóng thuế, và tiền thuế của các bạn nhiều
khi chưa bằng số lẻ tiền thuế của người khác nhưng có mấy ai cứ hễ mở mồm ra là
cậy mình đóng thuế như các bạn ? Trong khi người ta coi trọng những người lính
không quản ngại gian nguy đang ngày đêm bảo vệ chủ quyền tổ quốc thì các bạn chỉ
coi họ là những người làm thuê được trả lương bằng “tiền thuế”. Nếu tiếc tiền, bạn hoàn toàn có thể làm nhiệm
vụ thay họ và chúng tôi sẽ đóng thuế để trả lương cho bạn. Nói ngược nói xuôi
thì với các bạn, biểu tình là yêu nước, không biểu tình là bán nước. Bạn nào trả
lời được câu hỏi “lợi ích của những cuộc biểu tình” thì tôi cam đoan những cuộc
biểu tình sau của các bạn, dù nhiều hay ít, dù nắng hay mưa tôi cũng sẽ tham
gia.
KHÔNG BIỂU TÌNH, CHÚNG TÔI SẼ CẦM SÚNG !
Chúng tôi thấy những cuộc biểu tình của các bạn là hoàn toàn vô
nghĩa, vậy nên chúng tôi không tham gia. Như vậy không có nghĩa là chúng tôi
không yêu nước. Chúng tôi có cách yêu nước của riêng mình, chúng tôi học tập và
lao động, cống hiến sức lực của cải cho đất nước. Chúng tôi sống và làm việc
theo pháp luật, tin tưởng vào đường lối ngoại giao của Đảng và nhà nước. Chúng
tôi chỉ xuống đường biểu tình khi thấy việc đó thực sự cần thiết. Và không như
các bạn, chúng tôi không lấy “tiền thuế” ra đe dọa ai. Khi tổ quốc cần, chúng
tôi sẵn sàng cầm súng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
thích nhất câu: "Không biểu tình, chúng tôi sẽ cầm súng". Dù là ở thời điểm nào đi chăng nữa nhân dân ta cũng sẵn sàng đứng lên cầm súng để bảo về đất nước
Trả lờiXóathế này mới biết ai thực sự yêu nước, chưa thấy ai trong đám zận chủ sung phong lên thuyền ra biển chiến đấu với tàu của Trung Quốc nhỉ, lúc này sao không thể hiện lòng yêu nước đi
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa